Sau khi rời khỏi võ quán Vân Khê, Lâm Thanh Diện đi bộ về phía một quán ăn gân đó.
Bây giờ đã là buổi trưa, Lâm Thanh Diện cũng hơi đói, vì vậy định đi ăn cái gì đó trước, hơn nữa quán ăn mà Lâm Thanh Diện chuẩn bị đi đến là nơi mà hồi nhỏ anh thường ăn, đã nhiêu năm như vậy, cũng không biết cái quán đó có còn mở không.
Anh nhớ lúc nhỏ không có bạn chơi cùng, đến quán này ăn quá nhiều lần nên đã chơi cùng con trai của chủ quán, không biết con trai của chủ quán còn nhớ anh không.
Một lúc sau, Lâm Thanh Diện đã đi đến cửa một quán ăn trang trí cũng xem là được, bên trên biển hiệu treo trên quán có viết mất chữ “Bánh chẻo Xuân Giang”, Lâm Thanh Diện nhớ lúc nhỏ quán ăn này tên “Quán ăn Xuân Giang”, không ngờ bây giờ lại đổi thành quán bánh chẻo.
Anh đi thẳng vào bên trong quán, công việc kinh doanh của quán cũng được, nhìn xung quanh, hơn nửa số bàn đã có người ngồi.
Lâm Thanh Diện đi đến một chiếc bàn, sau đó ngồi xuống, có lẽ vì quá bận, ngồi một lúc vẫn không thấy nhân viên phục vụ đến, anh nhớ lúc nhỏ công việc kinh doanh ở đây rất tốt, có những lúc nhân viên phục vụ quá bận, anh và con trai của ông chủ sẽ làm nhân viên phục vụ.
Bây giờ, việc kinh doanh trong quán tương đối bận, Lâm Thanh Diện cũng không lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ, mà đứng dậy đi về nhà bếp ở phía sau, anh đẩy cửa nhà bếp ra, liếc nhìn vào bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655862/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.