Sau khi làm thẻ ngân hàng xong xuôi, người của ngân hàng hỗ trợ chuyển năm trăm triệu vào trong thẻ, hai người cầm cái ba lô chứa hơn chín tỷ tiền mặt rời khỏi ngân hàng.
Bên trái và bên phải của Lâm Thanh Diện mang hai cái ba lô, cái ba lô còn lại thì ở trên người của Tôn Tuệ Phương.
Đây là lần đầu tiên mà chị ta cảm nhận được tiền mặt lại nặng này như thế.
“Lâm… Lâm Thanh Diện, chúng ta thật sự mang trở về như vậy hả? Nếu như bị người khác để mắt tới thì làm sao bây giờ?” Tôn Tuệ Phương hỏi.
Lâm Thanh Diện cười lên tiếng nói: “Yên tâm đi, không ai dám đến cướp đâu, hơn nữa cũng chỉ có hơn chín tỷ mà thôi, cũng coi như không có bao nhiêu tiền”
Tôn Tuệ Phương hít sâu một hơi, hơn chín tỷ mà lại nói không có bao nhiêu tiên, vậy Lâm Thanh Diện có bao nhiêu tiên lận?
Chị ta nuốt nước bọt, đeo cái túi đi theo sau lưng của Lâm Thanh Diện, dù sao Lâm Thanh Diện còn không sợ, vậy thì chị ta cũng không cần phải sợ nữa.
Lâm Thanh Diện đi đến ven đường đón một chiếc xe taxi, đặt ba cái ba lô trong cốp sau. Sau khi lái xe nhìn thấy thì mặt mũi tràn đây kỳ quái, nghĩ thầm hai người này lại mang theo ba cái ba lô lớn như vậy, cũng không biết là làm cái gì.
Vừa mới ngồi lên xe không bao lâu, điện thoại của Lâm Thanh Diện liền vang lên, là Hứa Bích Hoài gọi tới.
“Bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Hứa Bích Hoài hỏi.
“Đang ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655791/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.