Sau khi nghe thấy Lâm Thanh Diện thốt ra tên mình, người phía Vương Côn đều sững sờ.
Vẻ mặt Trương Quân Hào cũng trở nên hơi khó coi. Mấy năm nay, danh tiếng của Lâm Thanh Diện ở thủ đô cũng không tốt lắm, thậm chí từng có người đồn nói là vì Lâm Thanh Diện quá vô dụng, nên mới bị đuổi khỏi nhà họ Lâm.
Dân dần, ở thủ đô, cái tên Lâm Thanh Diện này cũng trở thành một chuyện cười.
Vào lúc này, Lâm Thanh Diện nói ra tên mình, càng chỉ khiến bọn Vương Côn thêm khinh thường.
“Chết tiệt, mày không phải là thẳng vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm đấy chứ? Mày vừa nói cái gì? Một mình mày có thể đối phó được tất cả chúng tao ư? Tao thật buồn cười chết mất. Thật không biết một kẻ vô dụng như mày lấy đâu ra tự tin như vậy. Nếu như mày là người nhà khác, có lẽ tao còn có chút kiêng dè, nhưng nếu là mày thì tao không cần lo lắng. Dù hôm nay tao có đánh chết mày thì nhà họ Lâm cũng sẽ không trách tội tao, không chừng còn phải cảm tạ tao đấy: Vương Côn cười lạnh nói.
“Thì ra đây chính là con chó nhà có tang đó à, hôm nay cuối cùng cũng đã được diện kiến người thật, nhưng tao nghe nói không phải hắn đã bị đuổi khỏi thủ đô sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Khương Tuyên Vũ bên cạnh nói.
“Quan tâm tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này làm gì, tóm lại chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, không đáng để lo” Vương Côn tỏ vẻ khinh thường nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655748/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.