Cửa hàng đá phỉ thúy thô của trung tâm thương mại.
Đây là nơi nổi nhất cả khu trung tâm thương mai, huyện Ngọc Điền nổi tiếng với đá phỉ thúy, nhắc đến huyện Ngọc Điền mọi người tự nhiên sẽ có sự yêu thích rất mạnh với ngọc phỉ thúy.
Như người ta nói một đao nghèo một đao phú, một đao xuyên vải bố, cá cược đá là một trò rất dễ khiến người ta nghiện, ở huyện Ngọc Điền cũng có thật nhiều người mê mệt trong đó, hy vọng có một ngày có thể dựa vào việc cá cược đá mà giàu lên.
Sau bao nhiêu năm cược đá, cũng không ít nhà giàu ở huyện Ngọc Điền giàu lên do cược đá, có lúc chỉ cược chuẩn một hòn đá, đời này đã không phải lo ăn lo mặc.
“Chuyện cược đá này, thật ra thì cũng không khó khăn gì, tôi đi theo Phùng gia lăn lộn lâu như vậy, cũng đã sớm luyện được một đôi mắt tinh tường, nếu như bây giờ không đi theo Phùng gia lăn lộn, vẫn đi cược đá, tôi cũng có thể kiếm tiền đủ tiêu nửa đời sau” Đường Vân Xuyên mặt đây đắc ý nói.
Bình thường anh ta đi theo Phùng Diệc Thần xử lý một ít chuyện đá phỉ thúy, công việc là hỗ trợ ghi chép một chút, rồi sắp xếp mang về thôi.
Mấy viên đá thô kia đều là do bàn tay lão luyện của Phùng Diệc Thần chọn ra, Đường Vân Xuyên cũng chỉ đi theo bên cạnh, thường học lỏm một ít, hiểu một ít sơ sài bên ngoài mà thôi.
Thật sự để cho anh ta đi cược đá, chỉ bằng chút tài nghệ của anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655708/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.