“Các người đi ra ngoài hết cho tôi, hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm ở đây, lát nữa các người đến sau đi” Người đàn ông đi đầu nói.
Ba người ngồi trên bàn đều sửng sốt, không ngờ còn chưa kịp gọi đồ ăn lại có người đến kêu bọn họ ra ngoài rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Vân Xuyên, anh ta cũng mang vẻ mặt nghi ngờ, không biết đây là chuyện gì.
“Các người điếc hết rồi hả, không nghe thấy ông đây nói gì sao? Mau đi ra ngoài, hôm nay chúng tôi giành cái phòng này rồi” Người đàn ông kia mất kiên nhẫn nói.
Đường Vân Xuyên đứng lên nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế? Phòng này là tôi đặt mà, bọn họ có ý gì?”
Nhân viên phục vụ xấu hổ đáp: “Là thế này, mấy anh đây là khách quen chỗ chúng tôi, phòng bao hôm nay đã đặt hết rồi, nhưng bọn họ không muốn đi nơi khác, cho nên…”
“Cho nên muốn giành phòng bao của chúng tôi?” Đường Vân Xuyên nhíu mày.
“Thưa ngài, mấy anh này..” Nhân viên bán hàng cũng tỏ vẻ khó xử, nhưng anh ta không dám chọc mấy người này.
Người đàn ông kia kéo nhân viên phục vụ ra sau lưng, sau đó trừng Đường Vân Xuyên một cái: “Mẹ nó, cho cậu hay, ông đây là người buôn bán ngọc lớn thứ hai ở huyện Ngọc Điền đấy, trong huyện Ngọc Điền, ông đây muốn ăn cơm ở đâu còn ai dám ngăn cản sao, cậu mau dẫn những người này đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”
Đường Vân Xuyên lập tức trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655705/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.