Mã Địch cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thanh Diện lia tới, hai chân lập tức mềm nhũn. 
Cái cảm giác bị bức bách vô hình đó khiến anh ta không thở nổi, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán anh ta nhỏ từng giọt xuống. 
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người Lâm Thanh Diện và Mã Địch, không ai dám lên tiếng. 
Chỉ có người bị đá gãy chân còn đang không ngừng kêu rên. 
Mã Địch cuối cùng không thể chịu được áp lực Lâm Thanh Diện mang đến cho anh ta, sau khi hít sâu một hơi, xoay người trở lại chỗ ngồi vừa rồi, ngồi xuống. 
“Luật sư, đem hợp đồng chuyển nhượng tới đây” Mã Địch yếu ớt mở miệng. 
Nếu để ba anh ta biết anh ta thua mất cái nhà máy đáng tiên nhất trong nhà, nhất định sẽ bị đánh gãy chân, nhưng nếu như anh ta không ký hợp đồng này, sợ rằng bây giờ sẽ bị Lâm Thanh Diện đánh gãy chân. 
Sau khi kí tên lên hợp đồng, nửa người Mã Địch như thể rơi xuống mồ, không có tí sức lực. 
Anh ta đột nhiên hơi hối hận đã chọn hôm nay tới đấu game với Vương Mậu, nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, anh ta có hối hận thế nào đi nữa cũng vô ích. 
“Hợp đồng tôi đã ký, sau này nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã chính là của anh, bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Mã Địch nhìn Lâm Thanh Diện. 
“Anh chỉ ký hợp đồng, mười lăm tỷ đã nói trước đó thì sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng. 
Mã Địch lập tức trợn mắt, nói: “Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655675/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.