Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện.
Triệu Bảo lập tức lộ ra vẻ mặt không vui, nói: “Lâm Thanh Diện, đức hạnh của anh tôi đã rõ rồi, loại chuyện như thẩm định bảo vật, không phải là thứ mà anh có thể nói lung tung, anh đừng có gây thêm phiền phức nữa”
Lâm Thanh Diện nhún nhún vai, vẻ mặt hờ hững.
Hứa Bích Hoài cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại đột nhiên mở miệng nói, nhưng rất nhanh cô liền nghĩ đến lúc trước ở trên bữa tiệc của nhà họ Hứa, Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra bức tranh mà Hứa Trai Hiệp tặng là đồ giả.
Cổ Thanh Triết và Trương Nghệ Hâm đồng thời mở to mắt, những người khác có thể nghĩ rằng Lâm Thanh Diện đang nói bậy bạ, nhưng trong thâm tâm hai người họ đều biết, Lâm Thanh Diện nói không sai một chút nào cả.
Trương Nghệ Hâm tức giận nhìn Triệu Bảo một cái, người học trò đắc ý nhất của ông ta, vậy mà lại không bằng một tên phế vật mà nhà nhà đều biết ở Hông Thành nữa.
“Triệu Bảo, con im miệng cho thây!” Trương Nghệ Hâm hét lên.
Triệu Bảo lập tức không phục, nói: “Thầy, anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, có tư cách gì mà nói lung tung ở đây chứ”
“Người ta nói đúng rồi, đây đích thực là Bắc Tống nhữ dao(nhữ sứ),hơn nữa là cung dao, trong dân dao làm gì có bình Bổng Chuỳ chứ, con thật là khiến thầy quá thất vọng!” Trương Nghệ Hâm lạnh lùng nói.
Triệu Bảo lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655659/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.