Lâm Thanh Diện lập tức quay đầu nhìn vê phía Hứa Bích Hoài, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Anh biết Hứa Bích Hoài là vì lời nói vừa rồi của Từ Tài nên mới đỏ mặt, nhưng bình thường Hứa Bích Hoài đỏ mặt, cũng như thế này.
“Xin chỉ giáo?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Cậu nhìn mặt cô ấy, trong hồng nhuận lộ ra một loại xúc động khát vọng phóng thích, cơ thể cô ấy sợ đã sớm không thể chờ đợi, đáng tiếc vẫn luôn không được đáp ứng” Tú nghiêm túc nói.
Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng rơi một nhịp, chẳng lẽ Hứa Bích Hoài vẫn luôn muốn?
Nếu không vì sao mỗi lần Hứa Bích Hoài đỏ mặt đều như vậy?
Anh vẫn luôn cho rằng Hứa Bích Hoài đỏ mặt là như vậy, lúc đó anh còn nghĩ dáng vẻ Hứa Bích Hoài đỏ mặt thật xinh đẹp, làm anh có một loại xúc động muốn phạm tội.
Thì ra là Hứa Bích Hoài vẫn luôn chịu đựng một mình.
Hứa Bích Hoài càng lúng túng, cô không ngờ Tú nhìn qua có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô, sớm biết vậy cô sẽ không đi theo Lâm Thanh Diện đến đây.
Từ Tài nhìn Tú, mở miệng hỏi: “Những thứ này sao con biết, ta chưa dạy qua con những thứ này mà”
Trên gương mặt Tú lộ vẻ đắc ý: “Người biết cái gì, đây là trực giác của phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới biết:
Lâm Thanh Diện lập tức không nói gì nữa, thì ra đây chỉ là Tú nói linh tinh.
“Vậy cô biết cô ấy như vậy, không phải cũng có nghĩa là cô cũng đã từng như vậy sao, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655641/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.