“Mẹ nó, muốn gây sự hay gì?”
Hai tên to xác kia nghe Lâm Thanh Diện nói vậy liền tức giận ra mặt, bắt đầu lớn tiếng chửi anh.
“Cho các người ba phút, nếu không cút thì đừng trách tôi.” Lâm Thanh Diện không hề để ý đến thái độ của bọn chúng.
“Mẹ, mày là cái thá gì chứ, dám tới đây thể hiện à, chán sống rồi à?” Một tên trong đó lớn giọng nói.
“Chẳng phải mày là thằng con rể vô dụng của nhà họ Hứa kia sao? Mẹ, dám tới Mãn Thiên Tinh này thể hiện hả? Xem ra là không thiết sống rồi nhỉ?” Người còn lại nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện rồi nói.
“Cái thằng ở rể nhà họ Hứa đấy à? Là cái đứa suốt ngày phải ở nhà giặt đồ, địa vị trong nhà còn không bằng con chó đúng không?”
“Đúng rồi, nó đó.”
Sau khi biết thân phận của Lâm Thanh Diện thì ánh nhìn của bọn họ càng có vẻ khinh rẻ hơn.
“Đồ vô dụng, mau cút đi, chỗ này không phải chỗ mày nên tới đâu.”
Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, sau đó anh liền nhấc chân đi vào trong câu lạc bộ.
“Mẹ nó, đúng là không biết điều mà! Hôm nay phải cho mày nếm mùi lợi hại của bọn tao mới được!”
Hai tên to con kia vung tay lên toan đập Lâm Thanh Diện một trận, nhưng lúc này bỗng có một người đàn ông đi ra, anh ta tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, để đầu đinh, ánh mắt nghiêm nghị.
Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đứng ở cửa thì đôi mắt sáng rỡ lên, song khi trông thấy cảnh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655536/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.