Chương 3397
Gương mặt có lẽ không được coi là nghiêng nước nghiêng ngành kia, không rõ đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng của Liễu Tông Trạch?
Mỗi lần trong mơ Liễu Tông Trạch đều đưa tay ra đó muốn vuốt ve gương mặt kia một chút, nhưng giây tiếp theo gương mặt đó sẽ tan biến trong nháy mắt, sau đó anh ta cũng tỉnh lại khỏi giấc mơ của mình.
Mà hôm nay, gương mặt này cứ chân thật tới mức khó tin như vậy xuất hiện trước mắt của Liễu Tông Trạch.
Liễu Tông Trạch sợ hãi, sợ hãi chuyện này vẫn là một giấc mơ như cũ, cho nên anh ta căn bản không dám động một đầu ngón tay nào hết.
Chỉ sợ một chút sơ sẩy lại khiến giấc mơ tiêu tan và phải quay lại thực tại.
Nhưng mà Cao Phong đã nói với anh ta, đây không phải là mơ mà là đáp án Cao Phong dành cho anh ta.
Liễu Tông Trạch cố gắng hít sâu lấy hết can đảm, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần mới nhẹ nhàng gọi: “Mỹ… Mỹ Lệ?”
“Ừ, em ở đây!” Cô gái đang mặc váy trắng ở phía xa kia bỗng nhiên bật khóc nức nở, ngay sau đó chậm rãi gật đầu lên tiếng.
“Tách.” Giây phút này, nước mắt mới kìm lại được không lâu của Liễu Tông Trạch cũng nhanh chóng chảy ra.
Giọng nói này quen thuộc tới vậy, quen thuộc tới mức khiến anh ta không thể nào quên nổi.
“Mỹ Lệ, thật sự làm em rồi! Em, em…”
Liễu Tông Trạch trừng lớn hai mắt, do dự mấy giây mới dám chậm rãi cất bước.
Bước được một bước, Liễu Tông Trạch lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/377425/chuong-3395.html