Chương 1130
Sau khi nói xong, Uông Minh Đức đi thẳng ra khỏi phòng tiệc.
Còn về Cao Phong, ông ta không có ý định muốn nhìn một cái, chứ đừng nói đến chuyện hỏi ý kiến của Cao Phong.
“Mẹ kiếp! Anh Vũ mới là người trong cuộc, vậy mà không hỏi ý kiến của anh Vũ nhà tôi?”
Trong lòng Đổng Thái Minh có chút khó chịu.
“Ha ha, có lẽ trong mắt hắn, nói nhiều một câu với tôi cũng là chuyện lãng phí thời gian.”
Cao Phong nở nụ cười, anh không thèm để ý chút nào.
“Cậu Phong, tất cả khốn cảnh trước mắt, chỉ là tạm thời thôi.”
Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong một cái, lời ông ta nói có rất nhiều thâm ý.
Cao Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu, ý tứ trong những lời này của Vũ Hoàng Lê, cũng chỉ có hai người bọn họ có thế hiểu được.
Đổng Thái Minh nhếch miệng nói: “Đúng là biết cách “Làm màu”! Trước đó khi chuyện ồn ào thì không ra mặt, cứ phải đợi đến cuối cùng mới đứng ra, đây đúng là phong cách của hiệp hội đồ cổ này.”
“Thứ nhất, có thể tỏ rõ địa vị của bọn họ, thứ hai là muốn để anh Vũ cảm ơn bọn họ đã ra tay giúp đỡ, đúng là tính toán rất khéo.
Đương nhiên Cao Phong cũng có thể nghĩ ra được những vấn đề này, chỉ là anh từ chối cho ý kiến.
“Mày đúng là một thằng rác rưởi chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, sống dựa vào người khác mà thôi.”
“Tao nói cho mày biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu, cứ chờ đấy.”
Dương Tuấn Minh oán hận nhổ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/375160/chuong-1130.html