Chương trước
Chương sau
Ngô Đông Sơn làm đại ca giang hồ uy tín lâu năm ở Thành phố Hòa Bình, gã ta có thể có được địa vị hôm nay, đó là đã qua vô số trận đấu mà có.
Nghe nói thật ra bối cảnh của Ngô Đông Sơn đều dựa vào thầy dạy võ của gã ta.
Thầy của gã ta không chỉ có thực lực kinh khủng, mà địa vị ở Thành phố Hòa Bình này cũng cực kỳ bí mật và mạnh mẽ.
Vậy mà Cao Phong nói, ngay cả tư cách làm đối thủ của anh mà Ngô Đông Sơn cũng không có, đây chẳng phải là khiến người bên ngoài cười đến rụng răng sao? Quả nhiên tính tình Ngô Đông Sơn vẫn bình tĩnh vì đã trải qua vô số sóng to gió lớn, hiện tại sắc mặt gã ta trầm xuống.
Giữa ban ngày ban mặt nói ra những lời này, không khác gì so với vả vào mặt Ngô Đông Sơn.
Mà phóng tầm nhìn ra toàn bộ Thành phố Hòa Bình thì có mấy ai dám vả mặt Ngô Đông Sơn đâu chứ? "Chỉ bằng thủ đoạn tránh né của cậu, cậu dám nói tôi không có tư cách à?"
Sắc mặt Ngô Đông Sơn rét run.
Cao Phong nghe vậy trực tiếp cất bước đi lên đẳng trước, anh đi đến chỗ Ngô Đông Sơn nói: "Nếu tôi ra tay thì chỉ sợ anh không đỡ nổi hai chiêu."
Cao Phong đi không nhanh không chậm, giọng điệu lạnh nhạt nói.
"Hừ Ngô Đông Sơn không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Dù cho quả thật tốc độ phản ứng của Cao Phong không tầm thường, nhưng muốn đánh bại Ngô Đông Sơn chỉ bãng hai chiêu, đây thật sự là trò cười.
Cao Phong đi hai ba bước đến trước mặt Ngô Đông Sơn, thân thể anh đứng vững vàng, sau đó nhẹ nhàng đánh một quyền.
Bàn tay trắng nõn thon dài có chút nắm chặt, nhìn như chẳng có sức lực gì.
Nhìn thấy động tác của Cao Phong, tất cả mọi người ngây ra.
Cao Phong này nhìn như không thèm để ý vung ra một quyền, trông giống như anh đang chơi đùa giữa bạn bè với nhau, vốn không nhìn ra bất kỷ sức mạnh nào.
Chỉ dựa vào một quyền này, Cao Phong muốn dùng hai chiêu đánh bại Ngô Đông Sơn, đây không phải đang đùa sao? Nhưng đầu tiên là Ngô Đông Sơn sững sờ, sau đó trong đầu gã ta nghĩ tới điều gì, một giây sau không nhịn được lông tơ cả người dựng đứng lên! "Thốn...thốn quyền!"
Ngô Đông Sơn còn chưa nói xong đã dùng sức lực toàn thân né tránh sang một bên.
Đúng lúc này nắm đấm của Cao Phong càng ngày càng gần, đột nhiên nó tốc độ tăng vọt lên mấy lần.
Hiện tại một quyền của Cao Phong cách ngực Ngô Đông Sơn không đến hai mươi centimets.
Mọi người đều biết, nắm đấm muốn bộc phát ra lực lượng, nhất định phải có một khoảng cách dồn lực.2089114_2_25,60
Mà lúc này khoảng cách ngắn như thế, anh có thể đánh ra sức lực bao lớn? Đám người ở hiện trường, ngoại trừ Ngô Đông Sơn ra, không ai có thể biết một quyên này của Cao Phong ảo diệu thế nào.
Ngô Đông Sơn muốn tránh nhưng tốc độ lại kém xa Cao Phong.
"Âm!"
Lập tức một quyền kia đán trúng ngực Ngô Đông Sơn, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ đó.
Sau đó xảy ra một tình huống khiến cho mọi người bị ngây ngẩn cả người.
"Âm bịch!"
Một tiếng động nặng nề vang lên, vậy mà cơ thể Ngô Đông Sơn bay lên khỏi mặt đất, bay thẳng ra đằng sau.
"Phù phù!"
Ngô Đông Sơn bay ra ngoài bốn năm mét mới phù phù một tiếng hung hăng té ngã trên đất.
"Phụt!"
Lúc Ngô Đông Sơn rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi, gã ta trừng to mắt không thể tin nhìn Cao Phong.
Gã ta muốn giơ cánh tay lên chỉ vào Cao Phong, nhưng lại không có sức lực mà rủ xuống.
Ngô Đông Sơn hít sâu một hơi, gã ta mạnh mẽ dùng cánh tay chống đỡ thân thể muốn đứng lên, nhưng lại té bịch bịch trên nên đất.
Chỉ một quyên đã đánh bại Ngô Đông Sơn! Mọi người ở hiện trường đều rất sợ hãi! Hơn nghìn người ở đây trở nên vô cùng ồn ào.
Bây giờ đã rơi vào yên tĩnh như chết.
Trước đó Cao Phong nói dùng hai chiêu để đánh bại Ngô Đông Sơn vốn không ai tin tưởng.
Ngay cả đám người Cao Thành Sâm và Dư Văn Cường cũng cảm thấy không thế nào.
Nhưng hiện tại quá thật Cao Phong chưa dùng đến hai chiêu, chỉ với một chiêu anh đã đánh Ngô Đông Sơn ngã xuống đất.
Hơn nữa còn đánh Ngô Đông Sơn đến mức mất đi sức chiến đấu tại chỗ.
"Anh Sâm, anh và anh Phong quen biết nhau lâu nhất, cuối cùng anh ấy đã trải qua những gì?"
Khúc Đại Minh hít sâu một hơi quay đầu hỏi Cao Thành Sâm.
Hiện tại cảm xúc của Cao Thành Sâm tuôn trào nói: "Từ bốn tuổi cậu Phong bắt đầu học tập rèn luyện cơ thể đơn giản.
Năm tuổi đã bộc lộ tài năng đặt xuống nền tảng vững chắc, bên trong cơ thể cũng rất là tốt.
Sáu tuổi đã ở trong top 3 người ưu tú nhất của dòng tộc, còn nhận được người có uy tín trong giới võ thuật Việt Nam hết sức tán dương.
Lúc bảy tuổi cậu Phong dần dần trưởng thành, bỗng nhiên trở nên yên lặng một cách lạ lùng, lý do là bị đám người Cao Anh Hạo dầm lên trên đầu, tức thì bị bọn họ gọi là kẻ vô dụng.
Sau đó cậu ấy đi theo bên cạnh ông cụ, cậu ấy được ông cụ tự mình chỉ dạy, cụ thể đã trải qua những gì thì tôi cũng không biết được.
Nhưng hiện tại tôi đã hiểu, lúc cậu Phong bảy tuổi không phải không bình thường thật, mà là cậu ấy cố ý làm vậy để cố gắng đè xuống, tránh bị kẻ khác ghen ghét.
Đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng thực lực của cậu Phong đã đến mức nào, tôi cũng không biết."
Cao Thành Sâm rất nghiêm túc nhỏ giọng trả lời.
Đám người Vũ Hoàng Lê, Dư Văn Cường và Khúc Đại Minh nghe vậy đều âm thầm líu lưỡi.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, cứ như là chuyện chỉ trong TV mới có.
Dù sao những dòng tộc lớn lâu đời, chuyện bên trong đó người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi.
"Vậy...vậy mà cậu lại dùng thốn quyền!"
Ngô Đông Sơn trừng to mắt lẩm bẩm nói theo bản năng.
Cái gọi là thốn quyền chính là trong khoảng cách một ô vuông bắn ra sức mạnh to lớn, có thể đạt tới lực sát thương lớn nhất.
Mà một quyên vừa rồi của Cao Phong, ngay lúc sống còn mới bộc lộ sức mạnh, quả là dùng thành thạo tinh túy của thốn quyền.
Thốn quyền ở trong giới võ thuật Việt Nam cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng có thể luyện thành công lại lác đác không mấy ai, người có thể luyện tập đến cảnh giới này như Cao Phong càng hiếm có khó tìm.
Cho nên Ngô Đông Sơn mới khiếp sợ như thế.
Phải biết những người luyện tập thốn quyền thành công, không người nào không phải ngôi sao sáng trong nền võ thuật Việt Nam.
Nhưng Cao Phong là một người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi! "Xem ra anh cũng có tâm nhìn."
Cao Phong nhàn nhạt gật đầu.
"Tôi...tôi thua rồi!"
Ngô Đông Sơn trừng to mắt, mấy giây qua đi gã ta mới thở dài một tiếng ảm đạm cúi đầu.
Đối mặt với Cao Phong đã luyện thành thốn quyền, gã ta vốn không còn lòng dạ nào mà đấu tiếp Đám người lại khiếp sợ.
Ngô Đông Sơn - đại ca giang hồ uy tín lâu năm ở Thành phố Hòa Bình lại cúi đầu nhận thua! "Tôi nói chỉ hai chiêu đã đánh bại anh là có sai không?"
Cao Phong hỏi, Ngô Đông Sơn lập tức ngu ngơ, gã ta dùng bàn tay ôm lấy ngực bị Cao Phong đánh trúng không nói một lời.
"Tôi nói anh không có tư cách làm đối thủ của tôi, có sai không?"
Cao Phong hỏi thêm một câu, miệng Ngô Đông Sơn ngập ngừng vẫn không thể mở miệng bác bỏ.
"Tôi nói hôm nay tôi sẽ nắm giữ thế lực ngầm của Thành phố Hòa Bình, anh có phục hay không?"
Cao Phong tiến lên một bước hỏi lần nữa.
Lần này Ngô Đông Sơn lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm Cao Phong nói: "Không, còn chưa đủ Tôi không bằng cậu, nhưng võ giả mạnh mẽ hơn cậu ở Thành phố Hòa Bình này ở đâu cũng có!"
Ngô Đông Sơn vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi áo.
"Ví dụ như thầy của tôi!"
Ngô Đông Sơn vừa bấm số điện thoại vừa nhìn Cao Phong với ý tứ sâu xa.
Nghe thấy câu nói này của Ngô Đông Sơn thì có rất nhiều người đều khiếp sợ không thôi.
Ngô Đông Sơn có thể có địa vị hôm nay đa số đều là công lao của thầy gã ta ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.