"Không thể được! An nguy của cậu Phong nhất định phải có người bảo vệ, tôi chỉ cần hai mươi người thôi."
"Số người càng ít thì mục tiêu càng ít, như vậy tỉ lệ thành công của chúng ta sẽ càng lớn."
Cao Thành Sâm khẽ nhíu mày.
"Thành Sâm, chuyện lần này là tôi dẫn đội."
Cao Quang Minh bước lên phía trước, nhẹ giọng nói một câu.
"Anh Minh, không được..."
"Đừng nói nữa! Tôi lệnh cho cậu, bây giờ về đội ngay!"
Cao Quang Minh quát lên Cao Thành Sâm sững sờ trong vài giây, sau đó vừa nghiến răng thể hiện sự tức không phục vừa đi vào trong hàng ngũ của mình.
Vẻ mặt của Cao Quang Minh rất thản nhiên, anh ta nhìn những khuôn mặt của mọi người phía trước, nhìn qua từng người, từng người một.
"Hoàng Đại, Đức Long, Tiểu Vũ,..."
Vào lúc này, Cao Quang Minh đọc tên của mười mấy người.
Lại thêm cả bản thân Cao Quang Minh nữa là tổng cộng có hai mươi người, đứng ở giữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào hình ảnh hai mươi người đứng đó.
Trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, nhiệm vụ lần này nguy hiểm biết bao nhiêu.
Hai mười người này chính là giống như những chiến sĩ hi sinh vậy, vì để hoàn thành nhiệm vụ, đến cả sinh mạng của mình cũng không cần đến.
Vì để giải quyết những nguy hiểm mà chị em Kim Tuyết Mai lúc này phải đối mặt, cũng vì để cho nhóm người Cao Phong có thời gian phát triển.
Bọn họ không thế không gánh vác trách nhiệm này.
Không có người can ngăn cũng không có ai có lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374852/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.