"Trong giới đồ cổ, thật giả khó phân biệt, chuyện nhầm lẫn thật thật giả giả cũng là chuyện thường."
"Cũng không thể nói, ông Tống đưa ra một món đồ thật, vậy thì tất cả những thứ ông ta lấy ra đều là đồ thật được."
"Nói không chừng ngay cả ông Tống cũng không biết những món đồ gia truyền nhà mình có phải đồ thật hay không, lần này chỉ là do tôi gặp may thôi."
Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Những lời này khiến Trình Thanh Cẩn bị chấn động, ông ta nhìn vê phía Cao Phong, trong lòng có chút cảm kích.
Đối với Cao Phong, ông ta càng nhìn càng cảm thấy thích.
"Cậu Vũ nói không sai, chính tôi cũng không thể cam đoan môi món đồ tôi lấy ra, đều là đồ thật được."
Hiện giờ ông già họ Tống đã hoàn toàn đứng về phía Cao Phong, Cao Phong nói gì thì chính là cái đó.
Nghe thấy ông già họ Tống nói như vậy, trong lòng gã trung niên hói đầu kia cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Làm phiên ông Cẩn xem giúp tôi giá trị của chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này một chút."
Cao Phong hơi chắp tay nói sang chủ đề khác.
"Vê chuyện giá trị của nó, tôi không thể đoán được! Bởi vì chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này không chỉ có giá trị về mặt đô cổ, mà nó còn vô cùng có ý nghĩa"
"Dù sao, đây cũng là thứ có một không hai được truyền từ thời nhà Lý đến bây giờ, trước đây chúng ta bị người nước ngoài châm biếm, vì ngay cả đồ của nước mình cũng không bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374827/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.