Trên địa bàn của Hiệp hội đồ cổ, anh ta không dám trực tiếp công kích đám người của Cao Phong.
Nhưng dùng liên quan đến chuyện đồ cổ để đá xéo đám người Cao Phong một chút thì Hiệp hội đồ cổ sẽ không rảnh rồi mà can thiệp vào.
"Làm sao nào? Tôi thích là được."
Đổng Thái Minh hiểu được ý tứ trong ánh mặt Dương Tuấn Minh.
"Ha ha, được, cậu cứ mua đi! Đợi đến khi thẩm định thì đừng có khóc."
Dương Tuấn Minh "hừ"
lạnh một tiếng, đứng sang một bên, không nói thêm lời nào nữa.
Đổng Thái Minh kỷ hợp đồng rồi lập tức cảm hai bộ sưu tập trong tay.
Tuy nhiên, Đổng Thái Minh càng nhìn thì trong lòng càng thấy khó chịu.
Hai thứ này thật sự cũng quá bình thường rồi! Về hình thức và cảm nhận khi chạm vào đều chẳng có gì đặc biệt cải Đặc biệt là khối ngọc âm dương to bằng lòng bàn tay, sờ tới sờ lui thì cảm giác cũng không khác gì như sờ vào tảng đá vỡ bên đường.
Cao Phong nhìn vẻ mặt của Đổng Thái Minh, muốn giải thích với anh ta một chút, nhưng sau đó lại lắc đầu bỏ qua.
Có một số chuyện không nhất thiết phải nói nhiều lời, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Quá trình sau đó, Cao Phong bảo Đổng Thái Minh tiếp tục đi xem các món đồ khác.
Độ tinh xảo của những món đồ cổ lân này khá tốt, nhưng việc người kia ra giá tận mười sáu tỷ nên Đổng Thái Minh do dự.
Tuy nhiên, Cao Phong vẫn đề nghị anh ta lấy nó.
Đổng Thái Minh giống như hết thuốc chữa nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374813/chuong-783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.