Lần này, anh ta không những muốn Cao Phong thua sáu mươi tỷ, mà còn muốn thu sáu mươi lúc nãy của mình về "Tôi đồng ý." Cao Phong căn bản không hề do dự gì, đồng ý luôn. "Được! Lần này hai người chúng ta thi đấu, người khác đừng can dự vào." "Còn nữa, bây giờ phải cầm ra đây một trăm hai mươi tỷ, tránh để đến khi thua ra, có người lại quỵt nợ."
Dương Tuấn Minh đoán rằng Cao Phong không lấy đầu ra tiền, vậy nên cười nói.
Nghe đến đây, Cao Phong do dự một lúc.
Bây giờ trên người anh chỉ có sáu mươi tỷ lúc nãy vừa thắng được.
Cho dù cộng thêm hai mươi tỷ lúc nãy Khúc Đại Minh đưa cho mình cũng chỉ có tám mươi tỷ thôi.
Đúng thật là không có cách nào lấy ra một trăm hai mươi tỷ. "Sao vậy? Nếu như không có thì anh có thể nhận thua" "Ngay cả tiền cược cũng không có thì anh có tư cách gì để cược?" Dương Tuấn Minh cười lạnh nói.
Bản thân anh ta cũng không lấy đâu ra một trăm mươi tỷ.
Thế nhưng người bên anh ta có rất nhiều, chỉ cần hai mấy cậu ở đăng sau kia mỗi người góp một ít là có thể góp được một trăm hai mươi tỷ.
Vậy nên bây giờ, anh ta rất tự tin. "Này, cầm đi, đây là sáu mươi
Đúng lúc Cao Phong đang do dự, một cánh tay dài trắng nõn vươn ra.
Móng tay được sơn màu rực rỡ, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng bàn tay trắng có một tấm thẻ ngân hàng. Cao Phong ngẩng đầu lên nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, miệng hông nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374763/chuong-733.html