Thành phố Hà Nội.
Khu phát triển Thành Bắc.
Trên công trường, bên trong chiếc phòng thép màu được xây riêng biệt.
Lâm Vạn Quân đang nằm trên giường và nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ treo tường.
Thời gian vừa đến, Lâm Vạn Quân lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.
Lâm Vạn Quân nhanh chóng di chuyển chiếc giường và lấy ra một chiếc máy cũ kỹ. Lâm Vạn Quân ấn nút khởi động nhưng chiếc máy không có bất cứ phản ứng nào, tim ông đập thình thịch. *ầy.” Lâm Vạn Quân khẽ thở dài một tiếng.
Rồi ông lấy ra một cục pin dự phòng, lắp vào điện thoại thì mới thuận lợi mở được máy.
Thực ra những cơ hội kiểu này không có nhiều, có khi mấy ngày cũng không có được một lần.
Lâm Vạn Quân không dễ gì mới đợi được lần này nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn làm ông thất vọng, nhưng nào ông cũng không chịu bỏ cuộc.
Chỉ cần có cơ hội thì ông sẽ mở máy lên chờ.
Mở được điện thoại rồi, Lâm Vạn Quận để nó lên giường. Rồi nhìn nó với một ánh mắt thành kính như đang thể ông đang nhìn một vị thánh vậy.
Mười giây, ba mươi giây, một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Chẳng bao lâu sau, thời gian đã qua được một nửa. Lâm Vạn Quân lại trở lại như bình thường, ông bắt đầu trở nên trầm mặc.
Đúng lúc đó thì chiếc điện thoại trên giường đột nhiên rung lên.
Lâm Vạn Quân trừng mắt lên nhìn và tim cũng đập rộn
Ông nhanh chóng cầm điện thoại lên tay và ấn nút nghe Nhưng ông không hề bắt đầu nói chuyện mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374719/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.