: Nghèo khó dù sống ở thành phố cũng không ai thèm hỏi, giàu thì dù ở núi sâu cũng có họ h “Sẽ không đâu, nhà họ hàng của em rất tử tế mà, nhìn có vẻ ai cũng rất thân thiện. Kim Tuyết Mai biện giải một câu.
Trương Đại Hải nghe nói đây là họ hàng nhà Kim Tuyết Mai thì bội vàng ngậm chặt miệng không nói thêm một câu nào nữa.
Một đường đi không ai nói gì.
Hơn hai mươi người bọn Trương Đại Hải rất nhanh đã hội tổng hai người Cao Kinh Thiên đến cửa thôn nơi mà họ hàng của Kim Tuyết Mai đang sống ở cổng thôn có rất nhiều người, cứ ba, năm người túm tụm lại với nhau, có nhóm đang nói trời nói đất, có nhóm đang nhảy đang hát gì đó.
Nhìn thấy hơn hai mươi chiếc xe đang lái tới chỗ này, mắt của bọn họ toàn bộ đều sáng long lanh, bọn họ lập tức đứng dậy ngóng nhìn. Cao Kinh Thiên thấy những người này, rồi lại nhớ về những lời mà Trương Đại Hải vừa nói lúc nãy, đột nhiên anh nói: "Cứ dừng xe ở chỗ này là được rồi.” “Hả? Cậu Kình Thiên, không sao đâu, người bên này cũng có quen biết tôi, người khác không dám lái vào những tôi dám!” Trương Đại Hải vội vàng nói.
Mặc dù anh ta không phải người trong thôn, nhưng mấy thôn xóm gần đây Trương Đại Hải muốn ra ra vào vào thế nào cũng tùy thích. "Không cần, dừng ở đây là được rồi." Cao Kình Thiên khế lạc đầu với anh ta.
Kim Tuyết Mai cũng không hỏi nhiều, cô và Cao Kinh
Thiên cùng nhau xuống xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374715/chuong-685.html