**********
Nghe thấy câu này của Cao Kình Thiên, trong lòng rất nhiều người đều đang nghĩ...
Anh không ăn thịt người thật... Nhưng bây giờ, anh so với dã thú ăn thịt người còn đáng sơ hơn. “Cậu Kình Thiên, cậu có gì cần căn dặn sao?” Trương Đại Hải hoàn toàn không hề do dự mà đi tới cạnh Cao Kinh Thiên. “Đập đi." Cao Kinh Thiên thản nhiên phun ra hai từ. “Đập đi?” Trương Đại Hải có hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại được Cao Kình Thiên có ý gì. “Anh em đâu, cầm đồ vật trong ta đập nát nơi này cho tôi!”
Trương Đại Hải vừa nói xong câu này thì anh ta đã dẫn theo mười mấy tên đàn em, bọn họ lập tức vác ông thép trên tay lên, chuẩn bị vọt vào đập phá.
Ý của Cao Kình Thiên, vậy mà lại là muốn phá hủy hơi này luôn sao? “Cao Kinh Thiên! Anh muốn làm gì?”
Anh Đại luống cuống, dù sao thì đây cũng chính là nơi anh ta ở đó!
Hơn nữa nếu đám người Trương Đại Hải muốn đập phá chỗ của anh ta thì căn bản không có người nào dám nói một chữ gì, càng đừng nói đến việc nhận tiền tổn thất. “Tính số đó"
Cao Phong buông thống tay, nói như lẽ đương nhiên.
Anh Đại cần chặt rằng nói. "Cậu đừng quên, nếu không phải chúng tôi cho cậu thuê phòng để các cậu có thể ở lại thì có thể hai người đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chết đói chết rét từ lâu rồi!” “Ngày đó Kim Tuyết Mai mang cậu tới đây, khi đó cậu còn đang sốt cao, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374713/chuong-683.html