Chương trước
Chương sau
Chỉ cần bị đánh trúng thì lập tức xuất hiện vết bầm tím trên cơ thể.
Cao Phong hơi cắn răng, một lần nữa đưa tay ra đoạt lại cây gậy thép, trái phải hai bên đều cầm một cây, không ngừng vung vẩy.
Một người đối đầu với hai mươi người, gương mặt lạnh như băng, nửa bước không lui.
Mọi người xung quanh đều chấn động.
Cao Phong này, thật đúng là không tầm thường!
Nếu đổi thành một người khác đứng đây, chắc chắn sẽ bị dọa ngất tại chỗ, chưa nói đến việc chống trả
Mà Cao Phong không những dám chống trả mà còn đánh bại được năm sáu tên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn,
Lực chiến này có thể so sánh được với các cao thủ võ lâm trên TV.
"Mẹ nó! Thằng nhãi này khó chơi thật!"
Trương Quyền nhổ một ngụm nước bọt, giơ cao cây gậy thép trong tay, thừa lúc Cao Phong không chú ý lập tức tấn công từ phía sau. Dồn sức đánh vào chỗ sau gáy của anh.
Đó là một vị trí đủ để lấy mạng người.
Nếu bị đánh trúng một phát, ít nhất Cao Phong phải bị thương nặng mà hôn mê.
Cao Phong vừa đánh ngã được một tên, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng mình có tiếng xé gió truyền đến, chợt cong lưng theo bản năng.
"Vút!"
Cú đánh này của Trương Quyền rất mạnh, Cao Phong phải rất vất vả mới có thể tránh đi được.
Nếu Cao Phong chậm đi nửa phút, vậy chắc chắn đã bị nó đánh trúng đầu.
Trương Quyền không ngờ Cao Phong lại có thể phản ứng nhanh nhạy đến thế, lập tức muốn thu tay về đánh một cú tiếp theo.
Nhưng, Cao Phong đã không cho gã có cơ hội
đó.
Lúc này, Cao Phong kh lưng xuống, rồi đột nhiên bật dậy, nương theo lực eo mà xoay người, cây gậy trong tay đột ngột tấn công.
"Am!"
"A!"
Một gậy, đập chuẩn vào miệng Trương Quyền.
Trương Quyền hét thảm một tiếng, bụm miệng lùi ra phía sau, gã đã bị đánh gãy ba cái răng cửa.
"Chó má!" Trương Quyền há miệng chửi một câu, máu me be bét, nhìn cực kỳ kinh khủng.
"Tổ sư! Đánh chết nó! Đánh chết nó đi!"
Trương Quyền nhìn lướt qua mấy chiếc răng bị đánh gãy trong tay mình, lửa giận lập tức bùng lên, la hét như điện.
"Đập nó ra bã cho tao! Chết rồi tao phụ trách! Mẹ cha nó!"
Nghe thấy Trương Quyền phẫn nộ kêu gào như thế, những tên còn lại cũng máu nóng sục sôi, thi nhau vung gậy đánh vào những nơi yếu hại của Cao Phong.
Vừa nãy họ vẫn còn có chút khống chế, đồng thời cũng không đánh những đòn hiểm, nhưng hiện giờ thì không hề nương tay.
Dưới sự tấn công của bọn chúng, kể cả một người mạnh như Cao Phong cũng cảm thấy khó mà chống đỡ được.
Nếu là tay đấm chân đá bình thường thì không nói, nhưng trong tay bọn chúng đều là gậy sắt côn thép, sức sát thương rất lớn.
Cao Phong vất vả ứng phó, nhanh chóng bị mười mấy kẻ vây quanh.
Vòng vây của chúng không ngừng thu nhỏ lại, áp lực lên người Cao Phong càng lúc càng lớn.
Hai mét, một mét, nửa mét.
Vẻn vẹn chưa đầy ba mươi giây, không gian mà Cao Phong có thể đi động được chỉ còn lại bán kính nửa mét, gần như không thể động đậy.
Chỉ có thể dùng cây gậy thép trong tay cổ gắng ngăn cản sự tấn công.
Mọi người xung quanh đều ngây ngẩn.
Chỉ thấy mười mấy người cùng nhay vây quanh Cao Phong, co cụm lại thành một vòng tròn nhỏ hẹp, không ngừng vung gậy thép trong tay, đập mạnh xuống người ở giữa.
Cây gậy sắt được giơ lên, sau đó đột ngột đập xuống, lại giơ lên, lại nện xuống, mười mấy người thay phiên không ngừng nghỉ.
Đừng nói là người bình thường, dù có là người làm bằng sắt cũng chắc chắn sẽ bị đập vụn.
"Đánh chết nó!" Trương Quyền vẫn đang to
tiếng quát. Rất nhiều người đều đã lắc đầu thở dài, Cao Phong kia chắc sẽ bị đánh chết thôi.
Dù cho không chết thì cũng bị liệt toàn thân
Có những người không thể đứng nhìn thêm được nữa, không kiềm được tiếng thở hắt ra, quay người lại muốn đi.
Diêm Tử Đồng mở to đôi mắt ra, đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mặt này, trong lòng thấy cuồng loan.
Cao Phong, thực sự sẽ bị bọn họ đánh chết
sao?
"Cút hết, cho tao!!"
Ngay lúc này, một tiếng thét như hổ gầm vang lên, lập tức làm chấn động màng nhì của tất cả mọi người.
Tiếng thét đó như sấm động hổ gầm, nặng nề giáng xuống, nổ vang bên tai từng người.
Tất cả đều vô thức quay sang nhìn về hướng bên kia.
Chỉ thấy những người tạo thành vòng vây vốn đang cực kỳ chặt chẽ kia, giờ lại đồng loạt lùi ra sau.
Cùng lúc đó, một thanh niên mắt vắn tia máu đột ngột nhảy lên trên không, dồn sức vung cây gậy thép trong tay.
Cơ thể người đó không ngừng xoay, như một cây quạt gió khổng lồ, còn hai cây gậy thép kia là hai cánh quạt.
"Bum bum bum bum!"
Những nơi mà gậy thép quét qua, không ai có thể ngăn cản được.
Đánh mạnh một vòng quanh, bảy tám tên đã bị thương năm lăn ra đất.
Mạnh!
Cực kỳ mạnh mẽ
Ai nấy đều bị chấn động.
Lúc này, bộ quần áo trên người Cao Phong đã rách nát không thể tả, đôi tròng mắt anh hiện lên những tia máu đáng sợ, khiến cho mọi người đều phải giật mình kinh hãi.
Đây vẫn còn là người ư?
Những người đã bị đánh trúng kia, nào ai còn có thể đứng dậy nữa?
Vừa ra tay đã đánh gục bảy tám người liên
tiếp?
Đây là đang quay phim võ hiệp sao?
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều đang nghẹn họng không nói nên lời.
Bọn họ không ai có thể tin được rằng, trong thế giới hiện thực này còn có một người mạnh đến vậy tồn tại.
Cao Phong đứng tại chỗ, không ngừng thở dốc, lạnh mắt nhìn đám người kia, tay cũng không ngừng run rẩy.
Người có mắt đều sẽ nhìn ra, dù lúc này khí thể của Cao Phong vẫn kinh người như cũ, nhưng thân thể đã đi đến nước nó mạnh hết đà.
Có lẽ ngay cả một đứa trẻ con hơn mười tuổi cũng có thể đánh ngã.
Nhưng nhìn Cao Phong bây giờ, những tên còn lại đều không dám tiến lên hành động.
Ngay cả Mao Quang Phi cũng hoang mang không hiểu được, lẩm bẩm trong miệng: "Cũng chỉ vì bảy trăm nghìn thôi, mày nghĩ có đáng không?"
"Đáng, lúc nào cũng đáng." Cao Phong thở dài một hơi, cổ chấp trả lời.
Lúc này, Cao Phong như đang tự đâm đầu vào ngõ cụt, vô cùng cố chấp và kiên cường...
"Mẹ! Tao đéo tin! Không phải là mày đi đòi tiền sao? Hôm nay tao sẽ đánh què chân mày luôn! Rồi tao bố thí cho mày bảy mươi triệu!"
Trương Quyền lớn tiếng chửi bới, rồi cầm gậy
xông lên.
"Đừng!"
Diêm Tử Đồng hét lên một tiếng, đột ngột lao đến phía bên kia.
Bây giờ Cao Phong đã là nỏ mạnh hết đà, sao có thể chống chọi được trước thế công của Trương Quyền được.
"Vút!"
Ngay khi Trương Quyền sắp tiếp cận Cao Phong, Diêm Tử Đồng chợt từ đâu xông tới, giang tay chặn trước mặt Cao Phong.
"Anh sẽ đánh chết anh ấy! Sẽ chết người đó! Gương mặt nhỏ nhắn của Diệm Tử Đồng ngập tràn phẫn nộ, giận dữ quát với Trương Quyền.
"Ha ha ha, ở cái đất Hải Phòng khi họ cò gáy này, có một đứa chết đi thì làm sao? Nhất là hạng giẻ rách như nó, kể cả chết rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì được? Cút ra!"
Trương Quyền cười khinh bỉ, há miệng quát.
"Không được!"
Diêm Tử Đồng vươn tay ra muốn đỡ Cao
Phong.
Nhưng, Cao Phong lại hơi nghiêng người sang một bên, không để Diêm Tử Đồng chạm vào người mình.
"Anh..." Động tác của Diêm Tử Đồng hơi khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ tinh quái.
Bạn thân của Diêm Tử Đồng không thể nhịn
được nên vội vàng lao ra, kéo Diêm Tử Đồng định rời đi.
"Chẳng biết là ra vẻ thanh cao cái gì nữa, Tử Đồng chạm vào anh một chút thì chết người à?"
"Chỉ là một thằng du côn không quyền không thể, chẳng lẽ lại tưởng mình cao sang lắm đấy? Cũng chỉ là một con gà rù mà thôi, tự dát vàng giả dạng làm phượng hoàng à?"
Bạn thân Diêm Tử Đồng lạnh lùng lườm Cao Phong, nói không hề khách sáo chút nào.
"Cậu đừng nói nữa Mĩ Lệ." Diêm Tử Đồng có
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.