Chương trước
Chương sau
Nhưng Kim Tuyết Mai cũng không trách bọn họ, bọn họ cũng không nợ nhà mình cái gì. "Tôi là Siêu Nhân Điện Quang, bùm bùm bùm..." Cao Phong cầm trong tay một món đồ chơi Siêu Nhân Điện Quang, mê mẩn chơi đùa. "Cao Phong, ăn cơm nào." Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, bưng bát chảo lên đút cho Cao Phong. Trong một quán bar cách bệnh viện không xa, có một căn phòng đối diện với cửa sổ phòng bệnh của Cao Phong.
Lâm Vạn Quân đứng ở trước cửa sổ, cầm trong tay một cặp kính viễn vọng nhìn sang phía bên đó. "Ông Quân, tại sao ông không cho bọn người Long Chí Minh đi thăm anh Phong? Ông... Có kế hoạch gì à?" Cao Kim Thành không hiểu gì cả. "Bị người tôi quay lưng lại với mình, cảnh còn người mất! Tôi muốn xem thử nhà họ Kim sẽ có thái độ như thế nào, Kim Tuyết Mai sẽ có thái độ như thế nào với cậu Phong bị người tôi vứt bỏ." Trong mắt Lâm Vạn Quân lóe lên vẻ sâu xa.
Thái độ và dáng vẻ mấy ngày nay của Kim Tuyết Mai, Lâm Vạn Quân đều chú ý rất kĩ càng.
Chí ít bây giờ Kim Tuyết Mai vẫn khiến cho Lâm Vạn Quân tương đối hài lòng.
Chuyện này cho thấy nỗ lực lúc trước của Cao Phong lúc cũng không hề uổng phí.
Nhưng Lâm Vạn Quân cũng vô cùng lo lắng, một ngày hai ngày thì cũng chưa tính là gì...
Thời gian lâu dài, Kim Tuyết Mai sẽ chọn lựa như thế nào?
Lúc trước mặc dù Cao Phong là một tên phế vật trong mắt người khác, nhưng chung quy cũng là người bình thường.
Mà Cao Phong lúc này chỉ có trí thông minh của một đứa trẻ tám tuổi, căn bản không hề khác gì một tên đần, một thằng hề.
Nếu Kim Tuyết Mai có thể không rời không bỏ Cao Phong, đó mới là tình yêu thật sự. "Ông làm như vậy để làm gì?" Cao Kim Thành nghĩ mãi vẫn không hiểu. "Không nên hỏi quá nhiều, tôi tự có kế hoạch của riêng mình." Lâm Vạn Quân trầm giọng trả lời.
Liên quan đến kế hoạch mà ông sắp xếp cho Cao
Phong, không đến giây phút cuối cùng, Lâm Vạn Quân tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ. Cao Kim Thành vừa mới gật đầu, trong túi bỗng nhiên truyền đến tiếng “tích tích”. "Tích tích tích! Tích tích tích!" Âm thanh liên tục và gấp gáp.
Cao Kim Thành nhanh chóng lấy một vật từ trong túi đồ ra, đó là một cái hộp nhỏ chỉ lớn bằng nửa bàn tay. Lúc này cái hộp nhỏ đang rung lên, vừa lấp lóe đèn đỏ, vừa phát ra tiếng “tít tít” dồn dập. "Lệnh triệu tập cấp A của nhà họ Cao?" Lâm Vạn Quân thay the sung so.
Lệnh triệu tập cấp A của nhà họ Cao được kích hoạt bởi những người có địa vị rất cao ở trong nhà họ Cao.
Một khi chiến sĩ của nhà họ Cao nhận được tín hiệu này, họ phải ngay lập tức chạy về nhà họ Cao.
Một khi cái đèn đỏ đã lấp lóe, vậy đã có nghĩa là nhà họ Cao đang gặp một phiền phức nào đó khó giải quyết. Ông Quân, tôi phải làm sao bây giờ?" Cao Kim Thành do dự một chút, hỏi Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân im lặng một lát rồi nói: "Nếu còn không quay về thì rõ ràng là không nề mặt gia tộc! "Lần trước có một chiến sĩ nhà họ Cao không chạy về kịp, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Cho nên cậu không thể không về "Nhưng sau khi cậu trở về nhất định phải chú ý cẩn thận, không thể nói chuyện bên này! Hơn nữa, sẵn tiện tìm hiểu một chút về thái độ của gia tộc bên đó." Lâm Vạn
Quân liên tục ra lệnh. “Nhưng còn anh Phong ở bên này... Cao Kim Thành hơi lo lắng. Một khi anh ta trở về thì phải dẫn theo chiến sĩ của nhà họ Cao trở về theo.
Đến lúc đó, phải giao ai bảo vệ an toàn cho Cao Phong? "Người của Công ty Vệ sĩ Hắc Hổ sẽ âm thầm bảo vệ cậu Phong, cậu yên tâm đi!" "Với lại, trong tay của tôi vẫn còn có người khác, Lý Anh Quân vẫn còn đang ở đây." Lâm Vạn Quân phất tay, nói.
Cao Kim Thành gật nhẹ đầu, lúc này mới ấn vào một cái nút, nghĩa là đã nhận được thông báo. "Bên phía anh Minh có tin tức gì không?" Cao Kim Thành hỏi. "Tất cả ở bên phía gia tộc đều bình thường, tạm thời không có hành động gì lạ." Lâm Vạn Quân than nhẹ một tiếng.
Sau đó, Cao Kim Thành không nói thêm nữa, tranh thủ thời gian chạy về nhà họ Cao. Lâm Vạn Quân nhìn về phương xa, trong lòng vô cùng phiền não.
Tập đoàn Vingroup, tập đoàn có tầm cỡ quốc gia do Cao Phong xây dựng, liệu ông ta có bảo vệ được hay không?
Cao Phong từng đứng trên đỉnh của hàng vạn người, bây giờ lại rơi xuống thung lũng, khi nào mới quật khởi được đây?
Lâm Vạn Quân không biết. Chuyện duy nhất mà ông ta có thể làm vào lúc này là dùng hết sức che gió che mưa cho Cao Phong.
Tám giờ tối.
Kim Tuyết Mai đi ra từ văn phòng của bác sĩ, bèn đi tới phòng bệnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bác sĩ cho cô biết rằng hiện tại tất cả các vết thương của Cao Phong đã lành lại.
Về phần di chứng ở đại não của anh, chỉ có thể chờ nó chậm rãi khôi phục theo thời gian, nằm viện ở bệnh viện cũng không có tác dụng gì.
Điều quan trọng nhất là có mấy vệ sĩ áo đen kia ở đây cả ngày, những người ở bệnh viện rất sợ hãi!
Cho nên, bác sĩ kê một ít thuốc bổ hỗ trợ điều trị rồi đề nghị Cao Phong xuất viện.
Kim Tuyết Mai cũng cảm thấy chăm sóc Cao Phong ở bệnh viện quả thật hơi không tiện, bèn đồng ý với bác sĩ. "Tuyết Mai, chúng ta sắp đi đâu vậy, em muốn đi dạo à?" Vẻ mặt Cao Phong tò mò hỏi. "Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất vui. Trước tiên em sẽ dẫn Cao Phong về nhà, làm đồ ăn ngon cho anh, có được không?" Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cười nói với Cao Phong. "Được thôi! Làm đồ ăn ngon." Cao Phong nói xong thì tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi. "Am!"
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra. Kim Ngọc Hải, Kiều Thu Vân bước vào.
Đương nhiên bọn họ đã biết được chuyện của Cao Phong từ lâu.
Hiện tại, bọn họ tới là vì Kim Tuyết Mai vừa mới gọi điện thoại, báo cho bọn họ biết chuyện Cao Phong sắp xuất viện.
Sau khi Kim Ngọc Hải nhận điện thoại thì không hề do dự, vội vàng lái xe đến đây đưa Cao Phong về nhà. "Tuyết Mai, Cao Phong thế nào rồi, khỏe chưa?" Kim Ngọc Hải tiến lên hỏi. "Vẫn như thế..." Kim Tuyết Mai lắc đầu.
Cao Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi với xe lửa nhỏ trong tay. "Được rồi, chúng ta nhanh lên đi!" Kim Tuyết Mai cầm đồ theo, bước đến định đỡ Cao Phong dậy. "Đi?" Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi đâu mà "Về nhà, mẹ lại làm sao vậy?" Kim Tuyết Mai khẽ nhíu đi?" mày.
Kiều Thu Vân lườm Cao Phong, sâu trong ánh mắt bà ta hiện ra vẻ ghét bỏ, còn nặng nề hơn so với ba năm trước. "Mẹ phải hỏi con trước đã, con có đang mang thai không?" Kiều Thu Vân trực tiếp hỏi.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sờ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, không biết tại sao Kiều Thu Vân lại đột nhiên hỏi như vậy. "Hẳn là không có, lúc con với Cao Phong làm... Lúc đó là lúc an toàn..." Kim Tuyết Mai thấp giọng trả lời. Nghe đến đó, Kiều Thu Vân thở ra một hơi, vẻ ghét bỏ khi bà ta nhìn Cao Phong càng trở nên rõ ràng hơn. "Đã như vậy, mẹ sẽ nói thẳng! Con nhất định phải rời khỏi Cao Phong! Hai người các con nhất định phải ly hôn!" "Mẹ cũng không muốn để cho con gái mẹ sống với một thằng ngu đến già." Kiều Thu Vân nói thẳng vào vấn đề. "Ngươi nói cái gì đó?" Kim Ngọc Hải nhăn mày. "Cao Phong anh ấy không phải là một người ngu!” Kim Tuyết Mai đột nhiên ngẩng đầu, quát lên với Kiều Thu Vân. "Bây giờ nó có khác gì một thằng nhược trí đâu? Một người hơn hai mươi tuổi với trí thông minh của trẻ con?
Không phải là đồ ngu thì là cái gì?" "Ba năm trước tôi đã cảm thấy nó vô dụng lắm rồi, không ngờ bây giờ nó mới thật sự là kẻ vô dụng!" "Đã đi ở rể thì không bằng con chó nuôi trong nhà! Ai đi ở rể thì đã là kẻ hèn mọn! Đừng nói mẹ nhẫn tâm, nếu nó còn có ích với chúng ta, vậy mẹ cũng sẽ không nói gì." "Nhưng bây giờ nó trở nên vô dụng như vậy, mẹ tuyệt đổi sẽ không để nó bước vào nhà chúng ta!" Kiều Thu Vân nói giọng lạnh lẽo.
Cao Phong ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu gì nhìn đám người. "Cao Phong đừng sợ, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh!" Kim
Tuyết Mai vô nhè nhẹ lên lưng Cao Phong, ánh mắt kiên định nhìn Kiều Thu Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.