Thanh niên biết rõ, chỉ có kéo một người xuống ngựa vào lúc người đó đứng ở đỉnh cao nhất mới có thể làm cho anh ta càng thêm đau khổ.
Mà anh ta phải nghĩ hết tất cả mọi cách làm cho Cao Phong thật là đau khổ, sống không bằng chết mới được. "Ông chủ, anh muốn đích thân qua đó?" Người đàn ông cao to mặc áo đen hơi nghi ngờ một chút. "Đương nhiên rồi! Nhất định phải chính tay mình đâm kẻ thù thì mới cảm thấy sảng khoái được!" Trong ánh mắt của thanh niên càng hiện vẻ không thể chờ đợi được thêm nữa. "Cao Phong à Cao Phong, mày nghĩ rằng mày có thể dùng một tay che trời à?" "Chắc chắn mày sẽ không ngờ rằng, tao chưa chết! Mày sẽ không bao giờ nghĩ đến!" "Hôm nay, đã đến lượt mày trả nợ, ha ha ha!"
Tiếng cười của thanh niên kia nghe vô cùng dữ tợn, truyền ra rất xa rất xa từ trong nhà dân.
Tám giờ tối.
Bốn cánh cửa lớn ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc của công viên đồng thời mở ra.
Cư dân của Thành phố Hà Nội đã ở bên ngoài nhịn cả một ngày, lúc này bèn nhao nhao xông vào trong như cá diếc sang sông.
Lúc đó, từ bốn phương tám hướng của Thành phố Hà Nội cũng tràn tới rất nhiều rất nhiều người và vô số những chiếc xe sang trọng.
Đám người đó đứng chen chúc tụ tập một chỗ, phía trước mỗi đoàn người đều có một nhân viên cầm ngọn cờ lớn dẫn đầu.
Tập đoàn Bảo Nam, Tập đoàn Thiên Long, Tập đoàn Bắc Liễu, Tập đoàn Công nghệ Gia Thịnh...
Mỗi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374640/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.