Trong những người này, có già có trẻ, có nam có nữ.
Từ quản gia đến người quét rác ngoài đường đều nhìn Cao Phong với ánh mắt phấn khích. Cao Phong đã sống trên hòn đảo của nhà họ Cao gần hai mươi năm, mà những người này, đều là người được
Cao Phong sủng ái. Lúc này Cao Phong trở về nhà nhà họ Cao, làm sao bọn họ có thể không phấn khích được chứ? “Anh Kình Thiên, anh thật lợi hại!” “Cho dù bọn họ đối mặt với bà nội, bọn họ cũng không hề tôn kính như vậy!” Cao Tử Hàn vô cùng kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Cao Phong.
Cao Phong chậm rãi gật đầu, sau đó khóe miệng nở nụ cười: “Đứng lên đi, các người biết tôi không thích những việc này mà.” “Vâng thưa cậu chủ Kình Thiên!”
Cả đám đứng thẳng người, vẫn giữ nguyên sự phấn khích mà nhìn Cao Phong.
Họ rất muốn đến kế bên ân cần hỏi han Cao Phong, nhưng lại biết thân phận của chính mình, không hề có tư cách để làm như vậy. “Dì Trương, đã ba năm rồi mà dì vẫn trẻ như vậy.” “Sao bây giờ thằng nhóc mập mạp này lại ốm như tia chớp vậy chứ?” “Chú Tôn, chú ít hút thuốc lại đi, ngón tay của chú bị đen hết rồi.” “Anh Triệu,...
Cao Phong mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, lần lượt chào hỏi.
Mọi người càng thêm phấn khích, phấn khích đến nỗi chảy cả nước mắt.
Nhà họ Cao nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Cao Phong là có thể nhớ được tên của họ và đối xử với họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374620/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.