Chỉ cần tìm thấy giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần mà bà cụ Kim đã ký, thì sẽ là của chính mình. “Đồ khốn! Đồ khốn nạn, dừng lại cho tôi!”Bà cụ Kim run rẩy, hô hấp khó khăn.
Tuy nhiên, Kim Nhạc Sơn vẫn cứ đi thẳng về phía trước. “Dừng lại cho tôi!” Bà cụ Kim tiến lên. “Bà nội, bà mệt rồi nên đi nghỉ ngơi chút đi!”
Kim Ngọc Dung khịt mũi lạnh lùng, nhẹ tay, đẩy bà cụ Kim xuống ghế. “Các người, các người...các người...
Bà cụ Kim giơ bàn tay run rẩy ra chỉ từng người, nhưng sau đó sắc mặt bà ấy trở lên tái nhợt, một lúc sau mới thở ra một hơi, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, chúng con biết mẹ không bị đau tim mà.” Kim Phúc Khang bĩu môi. Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng cười lạnh, bà cụ Kim khi nãy lầm bầm, bọn họ đã nghe được.
Muốn đem cổ phần của công ty cho Kim Tuyết Mai sao? Đừng có nghĩ về nó! “Rầm ầm...
Trong phòng, Kim Nhạc Sơn như phát điên, vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó, tùy ý ném đồ vật của bà cụ Kim xuống đất. “Ầm, choang!” Có một tiếng giòn giã, đó là tiếng vỡ của khung kính.
Đôi mắt bà cụ Kim đột nhiên mở to, bức ảnh trên khung tranh là ảnh của bà ấy với ông cụ Kim.
Mấy năm qua nó vẫn được đặt ở đầu giường.
Bây giờ lại bị Kim Nhạc Sơn ném xuống đất vỡ tan, làm cho bà cụ Kim càng thêm đau xót. “Các người... Bà cụ Kim trợn to mắt và đứng lên. Nhưng trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374610/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.