“Hừ!” Kiều Thu Vân dậm chân, hừ lạnh một tiếng bước về phòng của mình. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn không thể không thừa nhận, bà thật sự đã bị bộ dáng vừa rồi của Cao Phong dọa sợ.
Chờ Kiều Thu Vân đi rồi, Cao Phong nghỉ ngơi một lát rồi cởi chiếc áo dính đầy máu kia ra, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nháy mắt đã qua 12 giờ đêm, nhưng Cao Phong vẫn không tài nào chợp mắt được.
Bên Cao Kim Thành chưa có chút tin tức nào, anh không thể ngủ được.
Giống như vị phó thủ tướng kia nói, Cao Phong ở trong đám con cháu của nhà họ Cao là người duy nhất, đối với tất cả mọi người, đều đối xử bình đẳng.
Những người như Cao Kim Thành luôn cảm thấy, chịu tổn thương thay Cao Phong là nghĩa vụ mà bọn họ phải làm.
Mà đối với một người cực kỳ coi trọng tình nghĩa như Cao Phong mà nói, đây chính là một loại ân tình, ơn cứu mạng này, sao có thể quên được chứ?
Một tiếng trước anh đã nhận được tin tức, Cao Kim Thành đã được đưa về nhà họ Cao, đang tiến hành chữa tri.
Mà trong khoảng thời gian một tiếng này, Cao Phong ngồi trên sô pha không chút động tĩnh nào, ngay cả một giọt nước cũng không uống mà chỉ yên lặng chờ đợi. “Tinh tinh!”
Điện thoại kêu lên một tiếng, Cao Phong nhanh chóng cầm lấy điện thoại xem xét. “Thân gửi cậu chủ, Cao Kim Thành đã qua cơn nguy hiểm, đừng chờ đợi nữa!”
Cao Phong lập tức yêu cầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374534/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.