"Cô Khê, đây là kiểm cổ từ thời đại nào vậy? Có phải kiếm có thể cứu thiên tai, trừ tà không?" Có người
hòi.
"Không phải như vậy." Tô Ngọc Khê khẽ cười, giả cao thanh kiếm trong tay lên.
"Vậy thì là thứ gì?" Rất nhiều người đều nghi ngờ
khó hiểu.
"Thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm binh thường ở thời đại gần đây mà thôi, là do Hội làm ăn Hà Nội đã chế tạo ra." Tô Ngọc Khê chậm rãi lên tiếng giải thích.
Nghe xong câu này, rất nhiều người không còn
hứng thú nữa. Một thanh kiếm như vậy có thể tìm được ở nơi
chuyên nghiệp hơn, sao phải phí tiền đầu giả chứ
Tuy là mục đích để làm từ thiện, thế nhưng những bình hoa cổ đó vẫn có giá trị sưu tầm nhất định, thanhkiếm dài kia thật sự không có gì thú vị.
"Ha ha." Cao Phong khẽ cười, trong mắt hiện lên một tỉa đùa giớn.
Anh đã đoán ra ý ẩn sâu trong thanh kiếm này, cũng đoán ra được ý đồ của Hội làm ăn Hà Nội rồi.
Tô Ngọc Khê lại nhìn Lâm Vạn Quân một cách không rõ ràng một lần nữa, sau đó cô ta khẽ vuốt lên thân kiểm, nói: "Đây là một thanh kiếm dài bình thường, thế nhưng lại không hề bình thường"
"Kỹ thuật chạm khắc hoa văn ở trên này xuất phát từ kỹ thuật mà nhà họ Tôn ở thành phố Hà Nội tạo ra, đã rèn qua chín chín tám mốt lần."
"Ngoài ra, dù là lưỡi hay đầu của thanh kiếm này đều được tôi luyện bằng kim cương, mũi kiếm vô cùng sắc bén, tượng trưng cho sự chặt đứt tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374519/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.