Câu hỏi của Lâm Vạn Quân vừa được đưa ra, bên trong sảnh càng thêm yên tĩnh.
Rất nhiều người ngay cả thờ cũng không dám thở mạnh, không một người nào dám đối mặt với Lâm Vạn Quân, tất cả đều vô cùng thành thật cúi đầu.
Ngô Minh An kia thì càng giống như một chú chim cút nhỏ, cúi đầu không nói lời nào. Ngay cả người có tính cách bừa bãi như Hạ Vy, lúc
này cũng hoảng sợ trong lòng, không dám nói câu gì.
“Sao thể, không ai thừa nhận à? Hay là, do lão Lâm tôi nghe nhầm rồi?" Sắc mặt Lâm Vạn Quân lạnh nhạt.
"Khụ khụ, Giám đốc Quân, nhất định là do ngài nghe nhầm rồi, cậu Phong đây là bạn của ngài, ai dám đuổi anh ấy đi được chứ"
“Nếu ai dám làm như vậy, Tường Khải Minh tôi đây chính là người đầu tiên không đồng ý." Tường KhảiMinh cười gương một tiếng, tiến lên giải thích,
“Đúng vậy đúng vậy! Người đầu tiên không đồng ý là anh Minh, người thứ hai chính là tôi đó" Ngô Minh An cũng chẳng biết xấu hổ liên tục gật đầu.
“Ha ha." Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công cười lạnh một tiếng, lười phải đi ra mặt trần hai người bon ho.
khách khứa xung quanh ở tiệc rượu, tuy trong lòng cũng rất muốn cười, nhưng lại có thể hiểu được phần nào cách làm của hai người Tường Khải Minh.
Bởi vì nếu đổi lại, người đối diện với Lầm Vạn Quân đang tra hỏi thì bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Là vậy sao cậu Phong?"
"Cậu là bạn của Lâm Vạn Quân tôi, tôi nhất định sẽ đòi công bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374515/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.