*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh bỏ luôn nốt thứ sáu của nhịp tám thứ bảy."
"Mặc dù anh đã dựa vào động tác thuần thục của mình đã che dấu tì vết này nhưng người hiểu dương cầm chân chính vẫn có thể nghe ra được."
Cao Phong vừa dứt lời thì Hạ Vy quát lên: "Cao Phong, anh đừng có ở đây mà khoác lác, anh nói cái gì thì chính là cái đó chắc?"
Những người khác cũng nhao nhao chỉ trích Cao Phong, nói Cao Phong đang khoác lác, bọn họ không nghe ra được bất kỳ lỗi sai nào cả.
Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng khẽ nhíu mày, bởi vì dựa theo kinh nghiệm của cô ấy thì đúng là không nghe ra những lỗi sai mà Cao Phong nói.
Ngay lúc vô số người đang chỉ trích Cao Phong thì bậc thầy Moffitt lại nhìn Cao Phong một cách chăm chú rồi giơ tay ngăn lại tiếng chửi rủa của đám người kia.
"Cậu nói đúng!" Lời nói của Moffitt khiến cho mọi người sững người ra trong nháy mắt.
Cái gì cơ?
Vậy mà bậc thầy Moffitt lại nói là Cao Phong nói đúng ư?
Cao Phong cũng hơi bất ngờ nhìn Moffitt một cái, anh ta có thể nhận sai nhanh hào phóng như thế đúng là cũng không đơn giản.
"Tôi cho rằng có thể che giấu những tì vết kia đi, mang đến một buổi diễn tấu hoàn mỹ cho mọi người, không ngờ rằng vẫn có người nghe ra được."
"Tôi rất xin lỗi!" Moffitt khom người rồi nhẹ nhàng xin lỗi.
Lần này, tiếng mắng chửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374491/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.