*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu Cao Phong, thật xin lỗi!" Mọi người đồng loạt lần nữa xin lỗi.
Cao Phong hơi xua tay, căn bản không để những người này trong lòng.
"Cậu Cao Phong, Liễu tổng, hai người nhìn xem như vậy hai người hài lòng không?" Đường Văn Lâm lão gia hỏi.
Thấy Cao Phong không nói thêm gì, Phan Thanh Sơn cũng hơi khoát tay.
Hắn kính trọng lão gia Đường Văn Lâm, nhưng nếu là so sánh Cao Phong với Đường Thanh Lâm lão gia vậy hắn dĩ nhiên không chút do dự đứng về phía Cao Phong.
"Cậu Cao Phong, chúng ta tiếp tục tham gia bữa tiệc, hay là tìm một chỗ khác ngồi?" Phan Thanh Sơn đề nghị.
Cao Phong suy nghĩ một chút trả lời." Vậy thì rời đi thôi, tôi còn có chút việc"
Thời gian này đã giúp Đường Mộng Dĩnh chặn miệng mọi người ở Đường gia lại rồi, Cao Phong cũng không cần thiết ở lại này nữa.
Dù sao ở đây ai cũng không biết, đợi cũng không có ý nghĩa gì.
"Được, vậy ông Đường, hôm nay chúng tôi liền cáo từ vậy hôm khác sẽ
đều đứng đưa mắt nhìn đám người Cao Phong rời đi.
Từ đó, cái tên Cao Phong sợ là sẽ bị rất nhiều người Hà Nội nghị luận!
Dù sao khách khứa có mặt hôm nay đều không phải là những người bình thường, đều là những người xã hội thượng lưu có mặt mũi ở Hà Nội.
Sau ngày hôm nay, nếu lần sau bọn họ lại gặp được Cao Phong nói chuyện làm việc cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374437/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.