*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ông Đường" Cao Phong chắp tay chào hỏi sau đó gật đầu nói: “Không phải là không tốt, mà là có một số chỗ có chút sai."
"Nếu nỗ lực làm mà sai phương hướng thì có nỗ lực nữa cũng chỉ là vô dụng, thậm chí sẽ mất nhiều hơn được."
Đường Văn Lâm nghe xong cười cởi mở: “Được, hay cho câu nỗ lực mà sai phương hướng thì có nỗ lực nữa cũng chỉ là vô dụng. Vậy cháu không ngại nói cho tôi biết, như thế nào là thái cực?” Đường Văn Lâm cười hỏi.
"Ha ha, anh ta thì hiểu cái gì." Đường Đình Thư bĩu môi kinh thường. Những người khác cũng cười nhạo ra tiếng, không phải ai cũng hiểu cái này. Chỉ sợ là ông Đường hỏi như vậy là vì muốn Cao Phong hiểu được thực tế, cố ý làm cho Cao Phong xấu hổ. Nhưng Cao Phong không lo lắng gì về vấn đề mà ông Đường nói. Bước lên một bước và chậm rãi nói: "Thái cực, cũng là thái nhất, người luyện thái cực, gọi nhưng không gọi. Thái cực cũng được gọi là thái sơ, thái nhất. người luyện thái cực biết được giới hạn của nó."
Những lời nhận xét không ngừng của Cao Phong làm cho tất cả mọi người im lặng không một tiếng động. Mặc dù có nhiều người không hiểu được lời nói bí ẩn này,nhưng họ cũng nghe thấy những lời nói của Cao Phong không phải là bịa đặt ngẫu nhiên.
Cao Phong thật sự có nghiên cứu thái cực quyền sao? Ông Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374432/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.