Đến khi y tá rời đi, Cao Phong thay quần áo mới mua vào, che lấp đi miệng vết thương rồi mới cùng Lâm Vạn Quân ngồi xuống.
“Người của kế hoạch Lửa Rừng không thể manh động, nó sẽ khiến rút dây động rừng. Cho nên, kêu bọn họ ở yên vị trí của mình mà đợi lệnh đi. Không có mệnh lệnh chính miệng cháu nói ra thì không ai được làm bậy” Cao Phong trầm giọng nói.
Ở con đường sống không có chút thương lượng nào này, người của kế hoạch Lửa Rừng buộc phải nghe lệnh của một mình Cao Phong.
“Nhưng cậu Phong à, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì kế hoạch Lửa Rừng này còn tác dụng gì nữa?” Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng.
“Ha ha, chỉ dựa vào đám rác rưởi Lê Trọng Việt đó thì còn chưa có bản lĩnh khiến cháu xảy ra chuyện đâu. Hôm nay chỉ là cháu sơ thôi.” Cao Phong thản nhiên xua tay, khóe miệng hiện lên sự giễu cợt.
Lâm Vạn Quân còn muốn nói gì đó, nhưng bị Cao Phong thẳng thừng cắt ngang: “Yên tâm đi, nếu cháu có gì cần, Đại Minh sẽ giúp cháu.”
“Được thôi…” Lâm Vạn Quân cắn răng chấp nhận.
Sau đó ông ta lại vội vàng hỏi: “Cậu Phong, cậu nói xem Lê Trọng Việt đó phải xử lý thế nào? Đuổi ra khỏi thành phố Hà Nội, hay là trực tiếp…”
Cao Phong suy nghĩ một hồi, hơi lắc đầu, nói: “Giờ chú đang bị Cao Minh Trí giám sát, làm nhiều chuyện cũng không tiện, nên trước tiên không cần quan tâm đâu. Nhưng chắc chắn chuyện này sẽ không cứ như vậy mà xong được. Cháu sẽ đích thân đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374360/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.