Tuy nhiên, xung quanh không ai cười nhạo Triệu Thiết Hào.
Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, bọn họ cũng có thể cảm nhận được uy lực kinh người của Cao Phong, huống hồ gì Triệu Thiết Hào phải trực tiếp trải qua như vậy.
"Phế đi một tay của anh, để trừng phạt, anh có chấp nhận không?" Cao Phong nheo mắt hỏi lại.
Triệu Thiết Hào nghe thấy những lời này thì đột nhiên ngẩng đầu, anh nhìn Cao Phong vẻ mặt cầu xin.
Triệu Thiết Hào tung hoành ngang dọc thành phố Hà Nội là nhờ vào đôi tay thép này để kiếm cơm, nếu như một bàn tay của anh ta bị phế, sức chiến đấu của anh ta chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều!
Vì vậy, hắn nhìn Cao Phong khẩn cầu, hy vọng Cao Phong nể tình không lấy đi bàn tay của anh ta.
Nhưng mà Cao Phong vẻ mặt hoàn toàn hờ hững, căn bản không có một chút nào muốn chừa đường sống cho anh ta.
Điều này khiến trong lòng Triệu Thiết Hào đột nhiên dâng trào tuyệt vọng.
Nhưng, bản lĩnh không bằng người khác, nên chỉ có thể như miếng thịt nằm trên thớt để cho người khác cắt.
Triệu Thiết Hào cũng biết rằng nếu Cao Phong không đánh lại anh ta như anh ta nói trước đó, e rằng kết cục của anh còn thảm hơn anh bây giờ.
Cho nên, anh ta không thể oán hận Cao Phong.
Triệu Thiết Hào thở dài một hơi, sau đó cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Tôi... chấp nhận!"
"Vậy anh cố chịu đựng, tôi không muốn nghe thấy tiếng ồn nào."
Cao Phong lạnh nhạt mở miệng, bàn tay bất ngờ dùng sức.
“Răng rắc!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374337/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.