Còn đối với Trương Quốc Bảo, Cao Phong không thèm ra tay.
"Các người, phục hay không?" Cao Phong thản nhiên hỏi. Câu hỏi này tất nhiên là hỏi đám người Đặng Hoàng Phi.
Sau khi hỏi câu này, mười mấy giây sau, toàn trường vẫn im thin thít không ai dám đứng lên trả lời.
"Nếu không phục có thể bước lên phía trước một bước." Cao Phong hờ hững nói.
Ở giữa sân vẫn im lặng như trước, giống như sự tĩnh mịch của nghĩa địa vào hai ba giờ đêm.
Các cô gái xung quanh Kim Tuyết Mai hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Cao Phong.
Nếu không phải vì biết Cao Phong là chồng của Kim Tuyết Mai, chỉ e rằng họ nhịn không được mà tiến lên bắt chuyện với anh ngay bây giờ.
Khuôn mặt Kim Tuyết Mai hơi đỏ lên, người đàn ông mạnh mẽ trên sân chính là người đàn ông của Kim Tuyết Mai!
Làm sao cô có thể khiến không tự hào chứ?
“Ai cho anh lá gan làm tổn thương học trò của tôi?"
Đúng lúc này, một giọng nói khác từ ngoài cửa truyền đến.
Giọng nói này vang dội, hơi thở trầm ổn, vang lên như sấm rền bên tai, vang vọng khắp câu lạc bộ thể hình.
Trong lòng mọi người lại rung động, người mới đến này lại là ai?
“Xoạt!”
Ngoại trừ Cao Phong, tất cả mọi người, đều nhìn về phía cửa.
Họ chỉ thấy một người đàn ông khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, chậm rãi đi về phía bên này.
Người đàn ông trung niên này dáng người dong dỏng cao, cân đối, mặc một chiếc áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374331/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.