"Có thể anh ta cho rằng mình thật sự là một cậu chủ giàu có, ha ha!”
Mọi người chế nhạo, đều cho rằng Cao Phong không có mắt nhìn, lại vô cùng ngu ngốc.
Đã đến lúc này mà vẫn không chịu rời đi, đây không phải là tự mình tìm khổ, tự mình làm mình xấu mặt hay sao?
“Đây là ý của quán cà phê các anh sao?" Cao Phong khẽ nhíu mày.
Anh đột nhiên phát hiện ra rằng sản nghiệp này có rất nhiều vấn đề.
Có vẻ như khi có nhiều thời gian rảnh hơn, anh phải đến những nơi này xem kỹ mới được.
Thứ anh cần không chỉ là một cửa hàng sinh lời, mà còn là một quyền lực có thể giúp anh.
Nguồn gốc của quyền lực, tất nhiên chính là tạo nên sự ảnh hưởng ở khắp Hà Nội này.
Nếu đối xử với khách hàng như quán cà phê này, chưa nói đến ảnh hưởng, e rằng hai tháng nữa sẽ đóng cửa đi?
"Thưa anh, cậu Đông đã bao trọn hết những bàn trống còn lại, xin anh vui lòng rời đi.” Người quản lý kia vẻ mặt cân nhắc.
"Nếu tôi không rời đi thì sao? Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm.
“Thưa anh, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể dùng những phương pháp khác để mời anh rời đi."
“Anh đã quấy rầy hứng thú uống cà phê của cậu Đông, vì vậy ở đây chúng tôi không chào đón anh.”
Thái độ của quản lý rất kiên định, kiên quyết đứng về phía Trần Lập Đông, hoàn toàn không muốn nói nhiều với Cao Phong.
"Gọi cho quản lý cửa hàng trưởng của anh đến đây.” Cao Phong nhẹ giọng đáp.
Quán cafe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374323/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.