Xem ra sau khi Vũ Hoàng Minh bị mình dạy dỗ một trận, đám con nhà giàu đi theo anh ta cũng có cơ hội ngoi đầu lên. Chuyện hôm nay thật là thú vị.
“Ôi chao!” Lê Trọng Việt kinh hãi, vội vươn tay đỡ cậu Phan đứng dậy.
Anh ta biết rõ tính cách của Phan Thanh Huy táo bạo cỡ nào. Nếu Phan Thanh Huy cho rằng tại mình không kéo ghế đàng hoàng mới khiến Phan Than Huy ngã xuống, làm mất mặt thì Phan Thanh Huy có thể tha cho anh ta không?
Những người khác đều ngơ ngác đứng ở đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nếu vừa rồi Phan Thanh Huy thuận thế ngồi xuống thì chắc chắn sẽ ngồi vào đúng chiếc ghế đó, nhưng vẫn có người tinh mắt nhận ra không phải là Phan Thanh Huy ngồi nhầm, mà là anh ta cố ý ngồi lệch sang chỗ khác, trông như thể không dám ngồi trên ghế đầu vậy...
“Cậu Phan, cậu Phan, đây đều là lỗi của em, tại em không kéo ghế cẩn thận." Lê Trọng Việt vừa đỡ Phan Thanh Huy đứng dậy vừa toát mồ hôi sau lưng.
“Tránh ra!” Được Lê Trọng Việt đỡ dậy, nhưng cặp giò của Phan Thanh Huy vẫn mềm nhũn, không nhịn được nhìn về phía Cao Phong.
"Cao.."
“Khụ khụ...” Phan Thanh Huy vừa kêu một chữ thì Cao Phong đã ho nhẹ một tiếng.
Phan Thanh Huy tức khắc bị ngắt lời. Hơn nữa tiếng ho khan của Cao Phong có vẻ rất đột ngột trong đại sảnh vốn im lặng này, thế nên ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh.
“Ừm... Trà ngon đấy.” Cao Phong bình tĩnh đánh giá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374303/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.