Nói ra bản thân cũng nên đổi xe rồi.
Lâm Vạn Quán luôn cảm thấy chiếc xe mà Cao Phong đang lái có chút không đẳng cấp.
Tuy nói những vật này đều chỉ là vật bên ngoài, nhưng nói thế nào Cao Phong cũng là người thừa kế của nhà họ Cao, sao có thể tùy tiện như vậy?
Đến lúc đó đổi lại chiếc xe này cho Kỹ Tuyết Ngọc lái, để cô đi làm việc gì cũng có thể thuận tiện một chút.
“Được rồi anh Cao, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Lâm Hân lễ phép nói, sau đó lên tiếng chào tạm biệt.
Khúc Đại Minh lập tức đóng cửa ban công lại, thuận tay còn khóa trái.
“Anh Phong, phòng tập thể hình Phi Vân bên kia vẫn luôn đến gây chuyện, đoán chừng từ hôm nay trở đi sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều."
Khúc Đại Minh nói đến đây, khuôn mặt bội phục nhìn Cao Phong.
Vấn đề này quấy nhiễu anh ta lâu như vậy, lại bị Cao Phong giải quyết dễ như trở bàn tay.
“Tuy nói trọng tâm của chúng ta cũng không phải là ở đây, làm việc phải khiêm tốn một chút, nhưng cũng không thể suốt ngày khoan dung được, cân phải xử lý đặc biệt cho các trường hợp đặc biệt."
"Đối phương đã khiêu khích đi khiêu khích lại rất nhiều lần, chúng ta cũng cần phải phản kích” Cao Phong nhàn nhạt gật đầu.
Phòng tập thể hình Phong Minh này, thật ra cũng không phải là chiến trường chủ yếu của Cao Phong.
Anh thành lập một chỗ như vậy, tự nhiên là có kế hoạch sâu sắc hơn.
"Sự việc kia xử lý thế nào?" Cao Phong thu hồi ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374270/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.