"Con là chủ nhân của căn biệt thự này, con đã nói rồi mà!" Kiều Thục Lan cười khẩy không thôi.
"Mẹ, chúng ta, chúng ta đi thôi.." Hồ Quốc Khánh cúi đầu thấp giọng nói.
"Hả?" Kiều Thục Lan nghe vậy liền sửng sốt.
"Anh rể, anh nói gì vậy?" Lý Siêu cũng lập tức sững sờ.
Vẻ mặt Hạ Vy vốn tỏ ra khinh thường, lúc này cũng thu hồi lại vẻ mặt khinh thường đó, có chút kinh ngạc nhìn Hồ Quốc Khánh.
"Con nói là, chúng ta đi thôi, đi ngay bây giờ..." Hồ Quốc Khánh thở dài một hơi.
"Ý của con nói là không nhìn nữa phải không? Không sao, con để bọn họ cút ra ngoài trước đi, sau đó chúng ta lại đi." Kiều Thục Lan sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
"Mẹ! Ý của Quốc Khánh có nghĩa là chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta phải ra ngoài ngay bây giờ!"
Lý Quyên Tú thật sự không thể nhịn được nữa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cô cứ tự cho mình là đúng như vậy.
Đến bây giờ rồi mà vẫn còn hùng hổ hăm doạ đuổi Cao Phong đi? "Nói nhảm! Con đang nói cái gì vậy?"
"Nên đuổi chính là đuổi bọn họ đi, chúng ta là chủ nhà mà!” Kiều Thục Lan nghe vậy cả người liền run lên, sau đó nổi giận rống lên.
Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Ngọc, trong đó bao gồm cả Kim Ngọc Hải cũng đều không thể hiểu nổi tình hình lúc này.
Hồ Quốc Khánh này không phải là chủ nhân của căn biệt thự sao?
Sao bây giờ lại nói, người nên cút là bọn họ? Ý là người một nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374257/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.