Không giống như khung cảnh sôi động của những khu nhà mới mở kia, nơi này không có nhiều người lắm, thậm chí là gần như không có người.
Quả thực là vắng như chùa Bà Đanh.
Dù sao là khu dân cư cao cấp nhất thành phố Hà Nội, cho dù là nhà thấp nhất ở nơi này, một mét vuông cũng phải trên sáu mươi triệu.
Một ngôi nhà cũng phải sáu tỷ, hơn nữa đây là loại kém nhất, lên trên sẽ tăng gấp đôi.
Giá tiền này, thực sự không phải người bình thường có thể mua được.
Cho nên làm ăn ở bên này, xem như là buôn bán ế ẩm.
Trong đại sảnh chỉ có vài ba người,
đang vây quanh mô hình thực thể.
Xung quanh thì có một số cô gái xinh đẹp mặc trang phục công sở màu đen, đi tất lưới.
Dù sao khu dân cư Phương Đông là khu dân cư cao cấp nhất, ngay cả nhân viên tiêu thụ của bộ phận bán hàng, đều được lựa chọn tỉ mỉ, tất cả đều có giá trị nhan sắc không thấp.
"Chào anh, chào mừng anh tới bộ phận bán hàng của khu dân cư Phương Đông”
Cao Phong mới đi vào đại sảnh phòng bán hàng, hai cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở màu đen đi tới, mỉm cười ngọt ngào với Cao Phong.
Sau khi nhìn thấy quần áo trên người Cao Phong, trong mắt hai cô gái hiện lên chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu.
Cao Phong cũng cúi đầu nhìn quần áo của mình một lát, sau đó lạnh nhạt dời mắt.
Lúc này Cao Phong chỉ mặc quần áo thoải mái, tuy cấp bậc không cao nhưng không rẻ.
Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374200/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.