"Đánh người sao? Con mắt nào của em nhìn thấy anh đánh người? Chứng cứ đâu? Cô bé à em đừng tưởng bộ dạng em xinh đẹp, thì có thể tùy tiện nói xấu người tốt!”
Người thanh niên tóc vàng ra vẻ sợ hãi nói xong, trên gương mặt tràn ngập trêu tức.
"Anh! Anh vô liêm sỉ!” Kim Tuyết Ngọc cảm thấy khó thở, chỉ người thanh niên tóc vàng mắng.
“Ha ha! Bọn anh vô liêm sỉ, càng vô liêm sỉ hơn em còn chưa thấy đâu, nhưng nếu em mắng bọn anh, vậy em tới đây đi!”
"Đương nhiên, bọn anh sẽ không bắt em cúi đầu xin lỗi, nhưng uống chén rượu với bọn anh thì không thể thiếu được.”
Người thanh niên tóc vàng cười ha ha, vươn tay muốn kéo Kim Tuyết Ngọc.
“Anh cút đi!” Sao Kim Tuyết Ngọc có thể ngờ tới người thanh niên dám trực tiếp ra tay, cô ta vội vàng lùi về sau.
"Ha ha, đừng sợ” Vẻ mặt người thanh niên tóc vàng trêu tức, cười nói.
"Các người đừng đụng vào cậu ấy, nếu không thì tôi báo cảnh sát thật đấy!” Lâm Đan Phượng vội vàng đứng ra, còn cầm di động trong tay.
"Ồ lại có thêm một cô em xinh đẹp nữa, vậy em cùng tới đây đi, ha ha!”
"Đúng lúc anh không chia đủ phần” Người thanh niên tóc vàng không thèm để ý, vươn tay kéo Lâm Đan Phượng.
Đám Từ Thanh Nga vội vàng ngồi lùi về sau, lúc này bọn họ không dám nhúng tay vào.
“Cút” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
Người thanh niên tóc vàng sửng sốt, sau đó trên mặt xuất hiện chút lạnh lẽo, nhìn về phía phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374182/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.