Vốn dĩ bầu không khí ở nơi này rất náo nhiệt, trong nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.
Lê Trọng Việt, Lâm Thiên Hùng, Từ Thanh Nga, bao gồm cả Kim Tuyết Ngọc đều nghi ngờ không thôi nhìn Cao Phong.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, lời nói của Cao Phong ở quán bar Long Phi lại có tác dụng như thế ư?
Còn có tác dụng hơn cả lời nói của khách quý Lê Trọng Việt?
Bọn họ không muốn tin, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Sự thật chính là, Lâm Thiên Hùng mặt dày mày dạn đòi rượu một lúc lâu, nhưng người ta không đưa đến, còn Cao Phong chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, lập tức làm được chuyện này.
Việc này... Ai có thể không kinh ngạc?
"Cao Phong, anh quen biết với người nhân viên phục vụ này à? Hay là anh từng làm việc ở đây?” Kim Tuyết Ngọc có phần nghi ngờ hỏi.
Tuy biểu hiện lần này của Cao Phong, quả thật đem đến thể diện cho cô ta, nhưng cô ta không muốn tiếp nhận nó.
Ở trong mắt cô ta, Cao Phong vĩnh viễn là tên vô dụng ngồi ăn ngồi chờ chết mà thôi, làm sao lại có quyền thế như vậy được?
"Không quen biết gì.” Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Nếu như anh không quen biết anh ta, làm sao anh ta lại nghe lời anh, còn đồng ý tặng rượu miễn phí cho chúng ta?" Kim Tuyết Ngọc vội vàng hỏi tiếp.
"Lần trước anh đã theo chân bạn đến đây.” Cao Phong lạnh nhạt giải thích một câu.
“Hừ! Giả bộ gì chứ!” Thấy Cao Phong không muốn trả lời, Kim Tuyết Ngọc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374180/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.