Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Thiên Hùng, rõ ràng anh ta đang chỉ gà mắng chó nói Cao Phong.
Chẳng qua không ai cảm thấy Lâm Thiên Hùng quá đáng, bởi vì những lời Lâm Thiên Hùng nói chính là sự thật!
Nếu như Cao Phong có thân phận siêu việt, trong tay có rất nhiều tiền, như vậy cho dù anh có cao ngạo, khác người cũng sẽ không ai nói gì anh.
Nhưng Cao Phong chỉ là một kẻ ở rể, ăn bám nhà họ Kim, nếu như không phải vì mặt mũi của Kim Tuyết Ngọc, anh không có tư cách ngồi ở đây cùng nhau uống rượu với bọn họ.
Anh kiêu ngạo gì chứ? Anh lấy tư cách gì mà kiêu ngạo.
Mời rượu anh, anh lại không uống, anh cho rằng mình là ai?
Đừng nói là đám người Lê Trọng Việt, cho dù trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cô ta cũng có suy nghĩ này.
"Được rồi, chúng ta uống thôi, không cần bận tâm đến những người không liên quan.” Lâm Thiên Hùng nói một câu, chuẩn bị chạm ly với mọi người.
"Trời ạ, không biết anh đến đây, thật đúng là sơ suất của tôi, tôi sẽ tự mình phạt ba ly rượu!"
Đúng lúc này một người thanh niên trước ngực có cài bảng tên, một đường đi đến, trên gương mặt đều là nụ cười nịnh nọt.
Động tác chạm ly của đám người Lê Trọng Việt cũng theo đó mà dừng lại, vẻ mặt không hiểu nhìn người đang đi đến.
Từ bảng tên cài trên áo anh ta, có thể nhìn ra được, người này chính là giám đốc của quán bar Long Phi.
Cũng không biết vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374177/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.