"Vậy Vũ Hoàng Minh bắt nạt Tuyết Mai, Cao Phong không nên đánh cậu ta sao?” Kiều Thu Vân thật sự không nhịn được nữa, bà ấy tức giận quát to.
"Cái gì?" Kim Hùng Sơn sửng sốt, sau đó mới quay đầu liếc mắt nhìn về phía Kim Tuyết Mai đang nằm trong phòng bệnh, trên gương mặt không có bất kỳ đau lòng nào, trái lại xuất hiện một chút trào phúng và thoải mái.
Bởi vì đối với ông ta mà nói, chỉ cần Kim Tuyết Mai không có ở xí nghiệp Kim Thiên, vậy người cầm quyền sẽ là ông ta.
Nhưng Kim Tuyết Mai ở đó, như vậy ông ta không còn là người cầm quyền cao nhất.
"Vũ Hoàng Minh bắt nạt Tuyết Mai, tất nhiên là sẽ có người quản cậu ta, Cao Phong có tư cách gì ra tay với cậu ấy? Cậu ta dựa vào cái gì đánh người?” Kim Hồng Vũ lại đứng ra nói.
"Dựa vào việc tôi là chồng của Tuyết Mai." Cao Phong lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi cảm thấy Cao Phong không làm sai! Các người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại...”
Kiều Thu Vân còn chưa nói xong đã bị Kim Hùng Sơn cắt ngang.
"Những lời này, các người nói với tôi cũng vô dụng, vẫn nên giữ lại nói với tổng giám đốc Vũ đi.”
Kim Hùng Sơn xua tay, sau đó nhìn Cao Phong nói: “Bây giờ cậu đi theo tôi, đi xin lỗi tổng giám đốc Vũ!”
"Đầu tiên cậu phải nói rõ mối quan hệ với nhà họ Kim, bày tỏ chuyện này không có một chút quan hệ nào với nhà họ Kim, sau đó tôi sẽ dựa vào tình hình, cầu xin giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374162/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.