"Vũ Hoàng Minh, tao đã nói rồi, hôm nay, mày chết chắc!”
"Hiện tại, nếu như mày thả Kim Tuyết Mai ra, có lẽ tao còn cho mày chết toàn thây.” Cao Phong lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.
"Thả con mẹ mày! Mày thử đụng đến tao xem, đến đi nào, nổ súng về phía tao đi! Bắn đi!”
Vẻ mặt Vũ Hoàng Minh tràn đầy khinh thường, anh ta vừa hô hào, vừa đỡ Kim Tuyết Mai lên, trốn ở sau lưng Kim Tuyết Mai.
Cứ như thế, ai còn dám nổ súng với anh ta? Chỉ cần nổ súng, Kim Tuyết Mai chính là người đầu tiên bị bắn trúng.
Thấy Cao Phong không nói gì, Vũ Hoàng Minh lại một lần nữa ngông cuồng cười to.
Mặc cho mày có bối cảnh lớn đến mức nào, mặc cho mày cầm vũ khí nóng đến đây thì sao chứ? Trong tay của tao đang nắm giữ Kim Tuyết Mai, đó chính là một kim bài miễn tử!
"Anh Lâm, đây là cơ hội duy nhất của các anh, các anh xông lên bắt lấy Cao Phong, như vậy chúng ta sẽ sống sót!” Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn anh Lâm, hét to một tiếng.
Trên mặt anh Lâm là vẻ khó xử, trong lòng anh ta rất xoắn xuýt, rốt cuộc anh ta nên làm như thế nào đây?
"Nghe lời cậu ta, chính là tự tìm đường chết!” Cao Thăng nói một câu.
Một câu kia dọa cho anh Lâm ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
"Anh cho rằng Cao Phong sẽ bỏ qua cho mấy người ư, tôi nói cho các người biết, hiện tại chúng ta đã ngồi chung trên một chiếc thuyền!”
"Bây giờ, anh lập tức xông lên bắt lấy Cao Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374159/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.