Nhưng anh biết, anh không thể làm gì khác.
Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu.
Cô biết, cho dù là trước đó anh Lý vì cô mà liều mạng mở đường, hay là hiện tại, đám người Đại Hùng buông vũ khí xuống, tất cả đều là vì Cao Phong, còn cô chỉ là một vướng bận mà thôi.
"Ha ha ha, thật đúng là anh em tình thâm, thật đúng là không biết tên Cao Phong này có gì tốt, thế mà khiến cho mấy người vì anh ta mà bán mạng như thế!”
"Nếu như mấy người đồng ý theo tao, Cao Phong cho các người đãi ngộ gì, ông đây sẽ cho các người gấp ba!” Bên trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh là sự ghen ghét.
Mấy người Đại Hùng càng trung thành với Cao Phong, anh ta lại càng ghen ghét, trong lòng lại càng giận dữ.
"Ha ha ha, mẹ nó!” Đại Hùng cười lạnh một tiếng, khinh thường nhổ một bãi nước bọt.
Vũ Hoàng Minh giật tím mặt, đột nhiên nói với anh Lâm: "Anh Lâm, anh còn đứng đó làm gì, đánh chết bọn chúng cho tôi! Đánh chết hết bọn chúng!”
"Mẹ kiếp, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho rằng ông đây ăn chay?"
"Ha ha, được ngay!” Anh Lâm cười to một tiếng, sau đó trực tiếp ra lệnh tiến hành công kích.
Mấy trăm tên đàn em của anh ta vô cùng hưng phấn, cầm gậy gộc trong tay, muốn xông về phía trước.
Bich!
Cho dù trong tay không có vũ khí, ba, năm người đàn ông vẫn không thể đến gần Đại Hùng.
Đại Hùng vung một nắm đấm, trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-re-hien/374157/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.