🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thế nhưng, bọn họ thực sự không có cách nào để ngăn chặn nó tiến về phía trước, tất cả mọi thủ đoạn công kích đưa ra cũng có thể phản tác dụng vì đã chọc giận nó.

Lúc hai người đang rối bời thì chợt nghe một tiếng hát vang vọng ở phía đông.

"Trân Châu!"

Lý Dục Thần lóng tai lắng nghe, trong lòng mừng rỡ vì nhận ra đây chính là giọng của Trân Châu.

Cổ kình bị tiếng hát của cô ấy thu hút, vậy chắc chắn nó cũng sẽ đi theo tiếng hát đó.

Quả nhiên, từ dưới nước vọng lên một âm thanh kỳ lạ ngân vang, bởi vì đang ở dưới nước nên nghe như tiếng sấm rền.

Nhưng neu nghe thông qua thần thức thì nó lại trong treo và tran đầy niềm

vui.

Lục Kính Sơn không biết chuyện gì, ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần kể cho ông ấy nghe về Trân Châu.

Cổ kình bắt đầu từ từ lặn xuống nước, dường như nó muốn quay đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng hát.

Họ vốn tưởng rằng với kích thước khổng lồ này thì khi muốn đổi hướng sẽ rất chậm chạp, có khi là sẽ mất vài ngày mới được, nhưng không ngờ là khi nó chìm xuống biển sâu và nổi lên lần nữa, cơ thể khổng lồ đã hoàn toàn đổi hướng mà mặt biển vẫn yên bình.

Luc Kính Sơn thot lên kinh ngạc: "No co thể di chuyển trong nước sao ?! "

Lý Dục Thần nói: "Là một Huyền Thú Thái Cổ, nếu không có pháp lực thì làm sao sống sót đến ngày nay được."

Lục Kính Sơn thở dài một hơi, vẫn còn thấy sợ hãi nói: "May mà hồi nãy đệ ngăn huynh lại, nếu không khi đã thật sự chọc giận nó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nếu nó tấn công toàn lực, e rằng huynh đệ và mọi người đã tan thành tro bụi rồi! Phải cảm ơn cô gái tên Trân Châu đó mới được!"

Lý Dục Thần gật đầu, bay qua mặt biển đến chỗ Trân Châu đang đứng.

Trân Châu đang nổi trên mặt biển, cất tiếng hát. Có lẽ vì quá nhập tâm nên vô thức lắc lư cơ thể, dáng người uyển chuyển như tiên nữ dưới ánh trăng. Cái đuôi khẽ lắc lư trong nước, những gợn sóng lan ra hòa cùng giọng hát.

Lý Dục Thần không muốn làm phiền cô ấy nên chỉ đứng nhìn từ xa, thế nhưng lại nhìn đến mức ngẩn ngơ.

Bầu trời phía đông đã bắt đầu hửng sáng, một đêm lại trôi qua không ai hay biết.

Cổ kình không còn nổi lên mặt nước nữa.

Lý Dục Thần dùng thần thức cảm nhận được một con cổ kình khổng lồ đang nằm lơ lửng dưới vùng biển sâu.

Nếu không biết trước về sự tồn tại của nó, có lẽ anh đã cho rằng đó là thềm đất dưới đáy biển.

Trân Châu ngừng hát, chợt thấy Lý Dục Thần vẫn đang nhìn mình, bèn cất tiếng gọi: "Lý tiên nhân!"

"Cô hát hay lắm!" Lý Dục Thần nói.

"Thật không?" Trân Châu cười vui vẻ, những đám mây đỏ rực trên bầu trời phản chiếu lên gương mặt ngây thơ của cô ấy, trông thật đẹp.

"Cảm ơn cô, Trân Châu!" Lý Dục Thần chân thành nói.

Trân Châu hơi sững người, có vẻ là vì không ngờ mình sẽ được tiên nhân nói cảm ơn.

Bất chợt, cô ấy lại phì cười rồi nói: "Không có gì đâu. Đại Địa vốn rất hiền hòa, nó rất yêu chúng tôi, yêu mọi sinh vật đang sống trên nó. Tôi rất thường hát cho nó nghe.”

Lý Dục Thần gật đầu.

Anh không hiểu vì sao một sinh vật cổ đại như cổ kình Thái Âm lại thích nghe người cá hát, nhưng anh biết lúc này cổ kình Thái Âm đang rất yên tĩnh.

Chỉ những thần thú như vậy mới có thể bảo vệ một người cá xinh đẹp như Trân Châu.

Trên mặt biển xuất hiện nhiều vệt nước, tộc người cá cũng bơi đến đây.

"Trân Châu, con bơi nhanh quá đấy, mới đó đã mất tăm rồi. Nếu không phải là bọn bố nghe tiếng hát của con, thì đã không tìm được con rồi!" Xà Cừ phàn nàn.

"Con không biết nữa. Hôm qua, sau khi Lý tiên nhân dạy con mấy tâm pháp đó xong, con cảm thấy mình mạnh hơn rất nhiều, nên mới bơi nhanh vậy đó." Trân Châu nói.

"Thì ra là Lý tiên nhân dạy, bảo sao!" Xà Cừ vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng.


"Ừm ... " Lý Dục Thần không biết phải giải thích thế nào. Cơ duyên là điều mà giới tu hành hay nhắc đến, ai cũng hiểu nó là cái gì nhưng khi cần nói rõ thì lại không biết giải thích ra sao, nhất là với một người cá ngây thơ trong sáng như Trân Châu.

Lúc anh đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng rồng gầm từ xa vọng lại.

Quay đầu nhìn lại, thấy một tia chớp màu tím lóe sáng trên mặt biển.

Anh thất kinh, hướng đó là chỗ của Lục Kính Sơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.