🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Khi ấy, pháp lực của tôi chỉ vừa khôi phục, thực lực không bằng bây giờ. Có lần chúng tôi gặp phải hải thú, đội tàu thô sơ của chúng tôi suýt bị tiêu diệt hoàn toàn. May thay, Bando Shuichi đã cứu chúng tôi. Người này là Tông Sư của Thiên Nhẫn Tông ở Đông Doanh. Suốt gần một thế kỷ qua, ông ta đã rong ruổi trên biển để săn lùng một con hải thú từng tấn công ven biển Đông Doanh, nuốt chửng vô số sinh mạng."

Lý Dục Thần nghe vậy thì chợt hiểu ra, hóa ra Bando Shuichi là người của Thiên Nhẫn Tông. Chẳng trách cái tên này nghe quen. Trước đây Tiền Khôn từng nhắc đến người này.

Thiên Nhẫn Tông luôn nhắm đến cây cung Tiền Vương của nhà họ Tiền, mục đích chính là để chế ngự hải thú. Có lẽ chính là con mà Bando Shuichi đang săn lùng.

“Sư đệ, cậu cùng tôi đi gặp cao thủ Thiên Nhẫn Tông này đi."

Lục Kính Sơn kéo Lý Dục Thần đến phòng khách.

Bando Shuichi là một lão già thấp bé, mặc bộ đồ đen, ngồi quỳ trên tấm thảm trong phòng khách, bên cạnh đặt một thanh kiếm có chuôi kiếm bằng gỗ, thân kiếm được đặt trong vỏ kiếm làm bằng tre.

Lý Dục Thần dùng thần thức quét qua, biết lão già này quả thực là một cao thủ. Ít nhất đạt cảnh giới Tiên Thiên, nếu xét theo lôi kiếp thì có lẽ ở mức một hoặc hai, nhưng trên người ông ta tỏa ra một luồng sát khí sắc bén mà chỉ nhờ cảnh giới hiện tại, Lý Dục Thần mới cảm nhận được.

“Haha, ông Bando, lâu rồi không gặp!"

Lục Kính Sơn cười lớn bước vào.

Bando Shuichi khẽ gật đầu chào: "Chào Lục đảo chủ!"

"Đây là sư đệ của tôi, Lý Dục Thần, gia chủ hiện tại của nhà họ Lý ở kinh thành." Lục Kính Sơn giới thiệu.

Bando Shuichi không chao hỏi, chỉ liếc nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt có phần sâu xa.

"Bando, ông quả là khách quý. Bình thường tôi mời cũng không mời được ông. Lần cuối chúng ta gặp nhau trên biển là bao nhiêu năm rồi nhỉ?”

"Ba mươi năm."

"Phải rồi, thoắt cái đã ba mươi năm. Xem ra tu vi của ông Bando càng lúc càng cao."

"Tu vi của Lục đảo chủ còn khiến tôi ngạc nhiên hơn." Bando Shuichi nói, "Xem ra đảo chủ đã khôi phục được công lực ngày trước."

"Còn lâu mới khôi phục được!" Lục Kính Sơn xua tay, tự giễu cợt: "Cả đời này tôi cũng khó mà hồi phục như xưa. Thôi, không nói chuyện này nữa. Ông Bando hiếm khi đến đây, chi bằng chúng ta uống vài chén? Vừa hay mấy vị sư đệ của tôi trước đó đã để lại hai vò rượu tiên Côn Luân."

Bando Shuichi nghiêm mặt nói: "Lục đảo chủ, tôi làm phiền lúc đêm khuya, thật ngại quá. Chỉ là tình hình cấp bách, tôi không thể không đến. Rượu thì không uống, tôi chỉ nói vài lời rồi đi ngay."

Gương mặt già nua của Bando Shuichi, vốn đã khô cần vì gió biển, thoáng hiện một chút thất vọng.

"Vậy là Lục đảo chủ đã từ chối à?"

"Tất nhiên là tôi từ chối! Bando, ông hẳn hiểu con người tôi."

“Chính vì hiểu ông, nên tôi mới đặc biệt đến đây. Hầy ... " Bando Shuichi thở dài, “Tôi cũng biết chuyến đi này sẽ không có kết quả, nhưng với tư cách bạn bè, tôi vẫn phải nhắc nhở ông một câu. Lần này là chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đông Doanh. Họ quyết tâm giành cho bằng được đảo Cửu Long đấy!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.