🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nguyên Thủy Nữ Vu thì không rõ, có lẽ là có một số truyền thừa bí mật gì đó. Còn về Lục Tây Phu ... ha ha, Thái Dương Thánh Giáo mà cậu vẫn luôn tiếp xúc là do một tay ông ta dựng nên đấy. Thần Quang Minh của giáo giáo hội Thánh Quang chính là Lục Tây Phu, người phương Tây gọi ông ta là Lucifer."

"Quả nhiên là ông ta!"

Mặc dù cũng đã đoán như vậy, nhưng Lý Dục Thần vẫn hơi ngạc nhiên.

"Thuật pháp của giáo hội Thánh Quang chủ yếu là triệu hồi và ban lời nguyền, hoàn toàn khác biệt với hệ thống Huyen Môn, không ngờ Lục Tây Phu và Lucifer thật sự là một người."

"Ha ha, cái này thì cậu sai rồi. Thiên Đô các cậu được gọi là tông môn của Vạn Tiên, chẳng lẽ còn không biết pháp thuật vô định pháp sao? Lò luyện đạo đan, thuốc uống, bùa thủy ngân và chì, thậm chí là thuật phòng trung chẳng phải đều được phát triển từ các thuật pháp cổ hay sao? Thuật triệu hồi thực ra gần hơn với Vu Đạo nguyên thủy."

Lý Dục Thần gật đầu rồi đột ngột nói: "Bà ơi, để tôi chữa lành vết thương cho bà trước đã."

Cung Nhân Lạc ngẩn ra một chút, rồi cười lắc đầu: "Thôi đi, nhiều năm trôi qua, đau cũng đã đau rồi, khổ cũng khổ đủ rồi. Vết thương trên người tôi tôi tự biết rõ. Thiên Đô mấy người có tiên thuật tiên dược, năm xưa tôi cũng đã thấy nó thông qua bố cậu rồi, rất thần kỳ. Cậu có thể chữa lành vết thương cho tôi, nhưng không thể khôi phục nguyên khí của tôi. Có tấm lòng này của cậu, tôi đã rất vui rồi."

Thần thức của Lý Dục Thần quét qua cơ thể của Cung Nhân Lạc, khẽ nhíu mày.

Năm xưa Diệp Tiễn Lâm ra tay cực kỳ nặng, tiêu diệt căn nguyên của bà ấy. Đúng như bà ấy tự nói, có chữa trị hết thì cũng chỉ có thể trở thành một người bình thường, không thể khôi phục lại tu hành.

"Nhưng ít nhất toi vẫn có thể khôi phục lại đoi mắt sáng cho bà." Lý Dục Thần

nói.

Cung Nhân Lạc hơi chấn động một chút, khuôn mặt cứng đờ, qua một lớp kính râm như đang đờ đẫn nhìn gì đó.

Với một người mù mà nói, được nhìn thấy ánh sáng là sự cám dỗ lớn đến nhường nào?

Tuy nhiên, Cung Nhân Lạc lại lắc đầu lần nữa.

"Nhìn thấy lại thì sao chứ? Thế giới này vẫn là thế giới này, Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo, cậu có thể trường sinh bất tử, nhưng cậu có thể thay đổi Thiên Đạo không? Đến cả Thánh Quân năm đó giao chiến với Thiên Đạo cũng đã thất bại!"

"Bây giờ tôi không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Không nhìn thấy điều đẹp đẽ, cũng không nhìn thấy điều xấu xa. Như vậy cũng tốt, không có gì phiền muộn. Huống chi ... "

Giọng bà ấy trầm xuống.

"Nhà họ Cung không còn nữa, tôi có thể đi đâu?"

"Nhà họ Cung thật sự không còn nữa sao?" Lý Dục Thần vẫn luôn nghĩ rằng nhà họ Cung chỉ tìm nơi ẩn náu.

"Không còn! Giống như nhà họ Lý vậy, bị diệt môn rồi." Cung Nhân Lạc cười khổ vài tiếng. "Nhà họ Lý còn có cậu là một mầm non độc nhất, vẫn có thể phục hưng gia tộc. Còn nhà họ Cung thì chỉ còn lại một bà lão mù như tôi, và người mẹ đáng thương không biết còn sống hay đã chết của cậu nữa."


Cung Nhân Lạc vẫn lắc đầu.

"Không phải Minh Vương, cũng không phải Lục Tây Phu."

"Vậy là ai? Rốt cuộc là ai ?! " Lý Dục Thần gần như hét lên.

"Là Thiên Đô." Cung Nhân Lạc nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.