🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nguyệt Tiên Lăng ... " Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc: "Cô ta ... là nam ư?"

"Hừ! Hắn vốn là nam, chỉ vì luyện một loại ma công, tẩu hỏa nhập ma nên mới biết thành dáng vẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ như hiện tại, người đời không biết, gọi hắn là Nguyệt tiên tử, hắn còn thản nhiên chấp nhận cách gọi đó, hắn không những coi mình là nữ, còn thích luôn ông bố đa tình của cậu, xem mẹ cậu là tình địch."

Cung Nhân Lạc vừa nói, vừa nhăn mũi, tựa như lạc vào chợ cá, ngửi thấy mùi tanh hôi ngay mũi.

"Nhưng, Vương Ốc là phái có tiếng, sao lại nhận một đệ tử nam không ra nam, nữ không ra nữ như thế? Còn cho hắn làm chưởng môn? Vả lại, Vương Ốc không thiếu đạo pháp truyền lại, cớ gì hắn phải luyện ma công rồi trả giá đắt như vậy?"

Lý Dục Thần không tài nào hiểu nổi.

Cung Nhân Lạc im lặng một hồi, nói: "Thật sự tôi không muốn nhắc tới người này, nhưng không nhắc e rằng không được, hầy, chuyện này phải kể lại từ lúc xa xưa, cậu biết hương hỏa truyền thừa Ngũ Hành của Ma Giáo và Ngũ sứ của Ma môn chứ?"

“Biết." Lý Dục Thần gật đầu.

"Diệp Tiễn Lâm chính là một trong Ngũ sứ Ma môn, thừa kế Thanh Mộc Đường của Ma giáo, từ khi Ma giáo sụp đổ, Ngũ Hành Đường dần phân thành năm nhánh âm thầm truyền giáo khắp nơi, mà sứ mệnh của bọn họ, là chờ Thiên Ma chuyển thế, phục hưng thánh giáo, cho nên trong Ngũ mạch truyền thừa, đều có một chức gọi là Thánh nữ ... "

Cung Ân Lạc nói tới đây rồi ngừng lại, dỏng tai lắng nghe.

“Này, sao trông cậu không bất ngờ thế, chẳng lẽ cậu đã biết nhà họ Cung cũng là một nhánh trong Ngũ mạch?"

“Tôi có tìm thấy một bức tranh ở Dược Tiên Cốc, người trong bức tranh đó ... Thật đẹp!" Lý Dục Thần lấy tập tranh ra, mới nhớ Cung Nhân Lạc không nhìn thấy, bèn nói: "Người bức tranh này có dòng chữ, 'Sứ giả bảo vệ bí cảnh, người nắm giữ Thánh Thổ Lệnh, Huyền Hoàng Thánh nữ Cung Nguyệt Dung'. Nên tôi đoán, nhà họ Cung chính là Hoàng Thổ Đường trong Ngũ Hành Đường, Ma giáo."

"Gì co?" Cung Nhan Lạc giat mình noi: "Cau toi Duoc Tien Coc roi? Miet Co đâu?”

“Bị tôi giết rồi."

"Giết rồi ư ... "

Cơ thể Cung Nhân Lạc khẽ run, sau đó bà ấy lập tức cười lớn.

"Hahahaha! Quả nhiên là báo ứng, Miệt Cơ ơi Miệt Cơ, mụ làm sao có thể ngờ, sẽ có ngày mụ chết dưới tay con trai Lăng Yên! Hahahaha ... "

Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn Cung Nhân Lạc, không hiểu sao bà ấy lại có thái độ như vậy.

Nghe ra trong tiếng cười trào phúng của bà ấy, không hoàn toàn là vui mừng, cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ, mà lại mang tới cảm giác thê lương.

Lý Dục Thần không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ chờ.

Cung Ân Lạc cười một lúc, sau đó im bặt, âm cuối nghe hơi khàn khàn.

“Cậu đoán đúng rồi, nhà họ Cung là một trong Ngũ Hành Đường, người họ Cung đất ở giữa trung tâm, cũng là nơi Thần ngụ. Nhà họ Cung ra đời từ đó, trong Ngũ Hành, Thổ đứng giữa, tôi là người họ Cung, cũng là người nắm giữ Thánh Thổ Lệnh."

"Từ khi con rat nhỏ, Miet Co đa được chỉ định tro thanh người thừa kế chức Thánh nữ, gia tộc cũng coi nó là Thánh nữ mà nuôi dưỡng nó, tôi với nó tuy là chị em nhưng như thể sống trong hai thế giới khác biệt."

"Có thể là do vậy, nên nó trở nên cao ngạo độc đoán, miệt thị tất cả, thậm chí cả trưởng bối trong nhà, nó cũng không kính trọng, sau này mẹ cậu ra đời, cho dù là tài mạo hay trí tuệ, đều không thua nó, đặc biệt là ngộ tính và tu vi nhập cảnh của cô ấy, mạnh hơn nó nhiều, trưởng bối trong nhà bèn gọi mẹ cậu là người được Thánh nữ chọn, Miệt Cơ tính toán trăm bề, sử dụng nhiều chiêu hiểm, muốn hại mẹ cậu. May mà mẹ cậu trí tuệ hơn người, nhiều lần đập tan âm mưu của nó, cuối cùng trở thành Thánh nữ Thiên Ma của thế hệ này."

“Miệt Cơ vẫn không bỏ qua, từ đầu đến cuối nó đều cho rằng mẹ cậu là người đoạt chức Thánh nữ của nó, ngoài mặt nó phục tùng, trong tối nó âm thầm câu kết với giáo phái Miêu Cương Vu Cổ, điều chế thuật cổ độc, nung nấu ý định trả thù nhà họ Cung, mục đích là giết chết mẹ Lăng Yên của cậu, nhưng nó đã quên, Thánh nữ không phải người do gia tộc chọn, mà là người trời chọn, trời chọn đó! Sao có thể chết dễ thế được?"

Cung Nhân Lạc không nói tiếp chuyện liên quan đến Miệt Cơ nữa, chắc hẳn niệm tình xưa, dù sao cũng vẫn là chị em ruột.

Lý Dục Thần cũng không hỏi dồn, dù sao Miệt Cơ cũng đã chết.

“Nói vậy, Ngũ sứ Ma môn, Củng Tiên, thực chất là mẹ của tôi?"

Cung Nhân Lạc thở dài: "Cũng có thể nói như vậy, Củng Tiên chỉ là cách đọc nhầm của Cung Tiên, Ngũ hành sứ giả muốn hành tẩu giang hồ, các đời Thánh nữ buộc phải có thế thân, mà thế thân của mẹ cậu, vốn là Miệt Cơ, nhưng nó bị ám ảnh, nhất quyết đòi thay thế mẹ cậu, trở thành Thánh nữ, về sau chuyện oái oăm rơi lên đầu tôi, cho nên, Củng Tiên mà cậu nói, thực ra là tôi."

“Ra là vậy."

"Noi về Diep Tien Lam tiep đi." Co vẻ như Cung Nhan Lạc không muốn nhớ tới nhà họ Cung quá nhiều: "Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, tôi bắt đầu điều tra, cuối cùng tra ra hung thủ đứng sau huyết án nhà họ Lý đêm đó chính là hắn, tôi tìm ra hắn, chất vất sao hắn lại làm như vậy."

“Diệp Tiễn Lâm vốn không sợ tôi, hắn đứng trước mặt tôi, công khai thừa nhận hắn thích bố cậu, hận mẹ cậu, mà hắn còn tự xem mình là Thánh nữ thật, cho rằng Lăng Yên không đủ tư cách làm Thiên Ma Thánh nữ, tôi cười nhạo hắn, nói hắn là đàn ông, sinh được gì, làm Thánh nữ kiểu gì? Kết quả hắn nổi trận lôi đình, tóm lấy tôi, phế tu vi của tôi, hành hạ đủ kiểu. Sau đó tôi được Cát môn môn chủ Cát Bất Bạch cứu ra khỏi đó."

"Nói ra thì, Cát Bất Bạch cứu tôi không hẳn là tình cờ. Cát Bất Bạch theo dõi tôi vì chuyen của nhà ho Đoan ở Thạch Mon, kheo lam sao, nhà ho Đoan bị Diệt Môn, cũng do một tay Diệp Tiễn Lâm tạo nên. Hắn không những hận mẹ cậu, mà còn hận tất cả những người phụ nữ có dây dưa với bố cậu, Đoàn Phù Dung từng là hôn thê của bố cậu, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn có hôn ước. Diệp Tiễn Lâm phá hủy khuôn mặt Đoàn Phù Dung, còn đến Thạch Môn, giết sạch cả nhà họ Đoàn."

“Nghe đến đây, có phải cậu cảm thấy Diệp Tiễn Lâm này đáng hận lắm không? Cậu có tức giận không, có muốn một chưởng đập chết hắn không? Khà khà ... ”

Cung Nhân Lạc cười khẩy mấy tiếng.

"Cậu có nghĩ đến chuyện này chưa, ông bố của cậu, mới là người đáng hận nhất! Tất cả đều do nó gây ra, với bản lĩnh của nó, giết một Diệp Tiễn Lâm thì có gì là khó? Nhưng nó lại mặc cho hắn ta làm càn."

"Vì sao?" Lý Dục Thần không hiểu, anh không tin bố mình lại có cảm tình với một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ.

“Hừ, vì nó là một kẻ cực kỳ ích kỷ! Nó vốn không quan tâm những thứ này, trong lòng nó, chỉ có mình nó thôi, chỉ có lý tưởng của nó mới là nhất."

Lý Dục Thần nhíu mày.

Chuyện này càng ngày càng rõ ràng, nhưng cũng dần biến khác so với tưởng tưởng của anh.

"Nếu như ngày đó bố tôi trúng kế điệu hổ ly sơn, vậy người khiến ông ấy phải đi là ai? Diệp Tiễn Lâm?"

“Hừ, cậu lại đề cao gã họ Diệp kia rồi, cũng xem thường bố cậu quá. Diệp Tiễn Lâm làm sao sai khiến bố cậu được. Cậu vừa nói đến phân thân của Minh Vương ở Thiên Đô mà? Minh Vương đã ra tay, chả lẽ Lục Tây Phu lại ngồi im?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.