Lý Dục Thần gật đầu: “Biết một ít, chỉ là càng biết nhiều, tôi lại càng thấy khó hiểu.”
"Ừ, thế là rất bình thường." Cung Nhân Lạc đáp: "Có gì khó hiểu cứ hỏi đi, tôi không rõ cậu muốn biết chuyện gì, hay có thể giải đáp câu hỏi của cậu hay không, nhưng chắc tôi biết nhiều hơn cậu một chút đấy."
Lý Dục Thần ôm một bụng nghi vấn, tự nhiên Cung Nhân Lạc bắt anh hỏi, làm anh nhất thời không biết nên hỏi gì.
Nhất là khi vừa mới biết bố mình là đệ tử Thiên Đô bị trục xuất, bất ngờ đột nhiên ập đến, làm đầu óc anh rối tinh rối mù.
Nghĩ một lúc lâu, anh mới cất tiếng hỏi: "Mẹ tôi ... còn sống không?"
Cung Nhân Lạc hơi khựng lại, rồi nở nụ cười hài lòng: "Mới câu đầu tiên đã hỏi về mẹ cậu, coi như không uổng công mẹ cậu thương cậu, cậu biết không, vì sinh cậu, mẹ cậu đã vất vả đến nhường nào! Vì sinh cậu ra, nó đã tự phế tu vi, đâm ngàn mũi kim, xóa bỏ tâm ma."
"Khi ấy, ai ai cũng phản đối cô ấy sinh cậu, ngay cả bố cậu cũng phản đối. Khỏi phải nói nó yêu mẹ cậu thế nào, chỉ là bọn họ nhận ra muộn quá, bố cậu gieo nợ tình ngoài, nhiều đến mức không trả hết nổi!"
Cung Nhân Lạc như biết mình lạc đề, khẽ hắng giọng, bắt đầu nói chậm lại.
"Có lẽ là nó vẫn còn sống."
"Thật sao?" Lý Dục Thần kích động, trước đây có nghe Minh Phó với Nguyên Định Nhất nói nhưng lời bọn họ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3737310/chuong-1381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.