Chương trước
Chương sau
"Trần ... Ông Trần ... " Anthony nhìn xung quanh, "Cậu Lý đó là ảo thuật gia à?"

Trần Định Bang và Cố Ngôn Châu nhìn nhau mỉm cười.

Câu hỏi của Anthony khiến bầu không khí căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn, nỗi lo lắng cũng vơi đi.

Dưong nhien, nguyen nhan quan trong hon la thuc luc của Lý Duc Than khien bọn họ cảm thấy an tâm.

"Cậu Anthony, cậu ấy không phải là ảo thuật gia."

"Vậy, cậu ta là ... một ma pháp sư hả?"

"Không, cậu ấy cũng không phải là ma pháp sư." Cố Ngôn Châu nói, "Nếu dùng phương Tây dùng từ để diễn đạt thì chính là GOD!"

"Oh, mygod! Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện cho cô Irene thôi."

Đôi mắt của Anthony mở to, đánh dấu chữ thập trước ngực mình.

Cựu nhân viên CIA này, được mệnh danh là thám tử tư chuyên nghiệp nhất Frani, cuối cùng cũng hiểu rằng CIA, MI6, FSB ... đều chẳng là gì trước mặt Thần.

"Xin lỗi, ông Trần, có cậu Lý giúp đỡ, xem ra ông không cần tôi nữa. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, chúc con trai ông bình yên trở về, xin cáo từ."

"Đợi một chút, cậu Anthony." Trần Định Bang chặn Anthony đang chuẩn bị rời đi, "Cậu đã cung cấp những manh mối có giá trị, tôi sẽ trả tiền cho cậu theo thỏa thuận. Vừa rồi, cậu Lý đã khẳng định giá trị của những manh mối mà cậu cung cấp, chốt kèo rồi mà, một trăm triệu đô la, không thiếu một đồng nào".

"Thật sự là 100 triệu đô ư?"

"Đương nhiên là sự thật. Người Hoa Hạ chúng tôi luôn giữ lời, tôi, Trần Định Bang tôi sẽ trả cho cậu 100 triệu."

Anthony giống như đang nằm mơ.

Dù thám tử có giỏi đến đâu thì 100 triệu đô la cũng không phải là số tiền nhỏ, trong đời phải thực hiện bao nhiêu vụ án mới kiếm được số tiền này chứ?

...

Trong một biệt thự trang viên ở ngoại ô Frani.

Trần Văn Học khó khăn mở mắt.

Anh ta cảm thấy ngột ngạt, như không thể thở được.

Cơ thể tê cứng khó cử động, chỉ cảm thấy rất lạnh. Máy điều hòa trong phòng bật rất thấp mà trên người anh ta không có quần áo.

Đặc biệt là lưng anh ta lạnh thấu xương.

Anh ta nhớ ra mình đang nắm trên phiến đá.

"Anh tỉnh rồi!"

Giọng một người phụ nữ vang lên, lạnh như nhiệt độ phòng.

Anh ta khó khăn quay cổ, như đang gặp ác mộng, phải cố gắng lắm mới quay được một góc nhỏ thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng cách mình không xa.

Trần Văn Học muốn nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra được, chỉ có môi anh ta khẽ cử động.

“Đừng nói chuyện, bây giờ anh không thể nói chuyện được." người phụ nữ nói: “Phổi của anh không ở trong lồng ngực, không có luồng khí nào đi qua người nên không thể phat ra am thanh."

Trần Văn Học kinh ngạc.

Sao phổi có thể không ở trong lồng ngực?

Không có phổi, con người sao có thể sống được?

“Không chỉ phổi mà cả nội tạng của anh cũng bị lấy ra ngoài rồi. Anh biết đấy, con người rất bẩn thỉu, không khác gì chuột cống. Người ta chỉ quen dùng vẻ bề ngoài bóng loáng để che đậy sự xấu xí, bẩn thỉu bên trong mà thôi."


Trần Văn Học rợn cả tóc gáy

Bất chấp sự ngột ngạt tê bì, anh ta dùng hai tay để chống đỡ nâng phần thân trên lên một cách khó khăn.

Anh ta thấy ngực và bụng của mình đều đã bị mổ xẻ, bụng trống rỗng.

Mà cả lồng ngực chỉ có một trái tim đang đập.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.